ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Hôn nhau rồi.” Anh Béo thấy sắc mặt Liễu Đông tái nhợt, có chút ngại ngùng nói.

Tiếp theo đó, anh Béo nói sau khi hai người ở trong xe hôn nhau say đắm thì quay sang nói chuyện, hình như Tần Hạo đưa cho Đường Tuyết Mai một tập văn kiện gì đó rồi nhanh chóng bước xuống xe.

Sau đó Tần Hạo lái xe ngông nghênh rời đi, nhưng Đường Tuyết Mai lại không theo sau mà quay ngược lại sân golf. Xem ra chưa có ý định rời khỏi.

“Anh Béo, đi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh Béo.

Anh Béo nhìn Liễu Đông, sau đó len lén ra hiệu với Kỷ Hi Nguyệt.

“Liễu Đông, cậu đừng lo lắng, có lẽ hai người đang yêu nhau cũng nên.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.

Liễu Đông im lặng không lên tiếng, có vẻ cậu đang bị sốc nặng.

Xe bắt đầu rời khỏi, đi tới nửa đường mà Liễu Đông vẫn không lên tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết nên nói gì, trong lòng cân nhắc xem có nên kêu Ngô Phương Châu điều tra Đường Tuyết Mai không. Nhưng nếu mở miệng, e là Liễu Đông sẽ hận cô. Ban đầu cô không định để cậu biết, nhưng vụ án này cậu vẫn luôn theo dõi, nên sớm muộn gì cũng phải biết.

“Liễu Đông, cậu nên mừng vì chúng ta phát hiện ra sớm, nhiều khi dì Tuyết cậu chưa làm gì thì sao? Cậu cũng nói rồi mà, dì ấy chỉ giúp  khách hàng làm sổ sách kế toán, mà dữ liệu đều là khách hàng đưa, cô ấy hoàn toàn không biết dữ liệu đó là thật hay giả, chỉ cần làm ra một cuốn sổ cái là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông ngẩng đầu: “Phải, tôi có thể kêu dì Tuyết dừng tay, đừng giúp Tần Hạo làm sổ sách!”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Cũng  được. Nhưng lỡ cậu nói ra, dì Tuyết sẽ biết cậu theo dõi, liệu dì ấy có nói lại với Tần Hạo không? Nếu Tần Hạo thực sự là hung thủ giết Tôn Mai, chưa chắc anh ta sẽ bỏ qua cho cậu? Liễu Đông, cậu đừng kích động, tôi cảm thấy con người của Tần Hạo vô cùng nguy hiểm.”

Cô biết Liễu Đông rất tin vào trực  giác của cô. Suy cho cùng, vụ tai nạn ô tô cầu Giang Sơn, chuyện của Chu Dương Thiên và cả hung thủ vụ án tử thi, mỗi tin tức đều nhờ vào trực giác của cô.

“Chị Nguyệt, Tần Hạo thực sự rất đáng sợ sao?” Giọng của Liễu Đông run rẩy..

Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Theo trực giác của tôi thì anh ta không phải là người tốt, nhưng rốt cuộc có phải hay không thì còn cần bằng chứng.”

Liễu Đông bỗng chốc ỉu xìu: “Vậy phải làm thế nào bây  giờ? Hình như dì Tuyết của tôi rất thân thiết với anh ta. Liệu dì ấy có gặp nguy hiểm không?”

“Dì Tuyết cậu là người thông minh, chắc chắn dì ấy sẽ biết tự bảo vệ mình.” Kỷ Hi Nguyệt đáp. Cô nghĩ bụng, cô ta với Tần Hạo là một đôi trời đất tác hợp, luận về độ nham hiểm thì không ai thua ai.

Liễu Đông lắc đầu: “Không, không phải thế. Dì Tuyết của tôi rất đơn thuần, thật đấy. Dì ấy chắc chắn đã bị Tần Hạo dụ dỗ. Tôi nhất định phải dặn dì ấy cẩn thận mới được.”

Anh Béo nói: “Liễu Đông, cậu đừng ngốc nữa. Phụ nữ yêu vào rồi là hoàn toàn mất đi lý trí. Chỉ cần cô ấy cảm thấy Tần Hạo tốt thì không bao giờ nghe ai nói đâu. Cậu mà nói ra, phỏng chừng dì Tuyết cậu lại quay qua ghét cậu vì đã chia rẻ uyên ương đấy.”

“Anh Béo nói cũng có lý. Phụ nữ vướng vào tình yêu là hoàn toàn đánh mất lý trí. Giờ chỉ còn cách khiến dì Tuyết của cậu nhìn rõ Tần Hạo là người xấu, may ra mới thức tỉnh được.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Vậy, vậy tôi nên làm thế nào đây? Cũng không thể để dì Tuyết càng lún càng sâu được.” Liễu Đông sốt ruột đến đỏ mắt.

Kỷ Hi Nguyệt thấy dáng vẻ cậu như vậy, đành phải an ủi: “Cậu đừng nóng vội, trước tiên chúng ta quay về suy nghĩ, thể nào cũng có cách thôi.”

Liễu Đông liền gật đầu: “Chị Nguyệt, chị giỏi như vậy, chị có thể giúp dì Tuyết của tôi được không?”

“Liễu Đông, cậu đánh giá tôi cao quá rồi đấy. Cô ấy mà thích Tần Hạo thì tôi cũng hết cách.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

Liễu Đông mặt mày ủ rũ: “Dì Tuyết chưa bao giờ nói là dì ấy có bạn trai, vậy chắc chắn chưa quen với Tần Hạo lâu. Để tối nay tôi về thăm dò thử xem, có lẽ dì Tuyết chưa thích người đàn ông này đến vậy đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi