ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trong văn phòng của Lộc Hùng, anh ta vừa mới cúp điện thoại là Kỷ Hi Nguyệt đã gõ cửa bước vào.

“Sếp, có chuyện gì vậy? Nhóm tôi đâu cần thêm người?!” Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.

“Vương Nguyệt à? Nào nào nào, ngồi đi.” Khuôn mặt béo núc của Lộc Hùng lộ vẻ tươi cười.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống: “Sếp, tôi chỉ là một thực tập sinh, cho nhóm tôi bốn người chẳng phải sẽ rất khó xử với mấy vị tiền bối khác sao? Giống như Cố Du Du, tôi cảm thấy cô ấy cũng là một phóng viên có năng lực, nhưng anh không sắp xếp người cho cô ấy, làm cô ấy cũng rất buồn lòng.”

Kỷ Hi Nguyệt thực sự không hiểu được suy nghĩ của ông sếp.

“Vương Nguyệt, cô đừng hiểu lầm. Tôi đang chuẩn bị tách Liễu Đông và anh Béo ra thành một nhóm, cô và Long Bân thành một nhóm.” Lộc Hùng nói.

“Sao cơ? Hai nhóm? Sếp, anh, sao anh thay đổi nhanh quá vậy?” Kỷ Hi Nguyệt càng không hiểu, “Hơn nữa Long Bân là ai? Tôi với Liễu Đông kết hợp rất ăn ý, tôi không muốn đổi người đâu!”

Lộc Hùng cũng sầu não. Đây là mệnh lệnh của cấp trên, kêu anh ta phải làm thế nào bây giờ? Chính anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cấp trên vô cùng coi trọng Vương Nguyệt.

“Vương Nguyệt này, tôi thấy cậu nhóc Liễu Đông có thể tự mình đảm đương công việc rồi, nên cho cậu ấy một cơ hội để cậu ấy độc lập thử xem. Còn cô lại giúp đỡ dẫn dắt người mới, cấp trên rất tin tưởng năng lực của cô, tôi cũng tin tưởng năng lực của cô, để người mới dưới tay của cô, chúng tôi cũng yên tâm hơn.”

“Người mới? Cái quái gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự choáng váng. Bản thân cô đang là thực tập sinh, còn phải dẫn dắt người mới? Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Vương Nguyệt, người mới này là cấp trên điều xuống, là con ông cháu cha.” Lộc Hùng nói, “Tôi cũng hết cách.”

“Nhưng tại sao tôi phải dẫn dắt? Mấy vị tiền  bối khác cũng có thể dẫn dắt mà.” Kỷ Hi Nguyệt rất sầu não.

“Đây là do người ta chỉ đích danh cô dẫn dắt mà? Ai bảo cô là nhân viên ưu tú nhất, dũng cảm nhất của phòng tin tức chứ?” Lộc Hùng chỉ còn cách nịnh nọt lấy lòng.

“Không thể khước từ sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta.

Lộc Hùng nghiêm túc lắc đầu.

“Vậy thì tôi đâu có quyền lựa chọn? Liễu Đông và anh Béo đã biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt sợ Liễu Đông và anh Béo sẽ tổn thương.

“Thực ra hai người họ vẫn do cô quản lý, giúp cô chạy tin, nhưng để người khác không nghĩ lung tung mới nói là chia thành hai nhóm.” Lộc Hùng vội nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sau đó nói: “Như thế cũng được, nhưng anh nhớ nói rõ ràng. Còn nữa, nếu người mới không được việc thì tôi không nể mặt đâu đấy.”

“Được được được, cô cứ gặp trước rồi nói sau. chiều nay cậu ấy sẽ đến báo cáo.” Lộc Hùng cuối cùng cũng yên tâm. Thấy Kỷ Hi Nguyệt  bực dọc bỏ ra ngoài, anh ta vội vàng gọi điện thoại báo cáo.

Kỷ Hi Nguyệt về chỗ ngồi của mình thì Liễu Đông và anh Béo bị gọi đi.

“Tiểu Nguyệt, sao buồn bực vậy?” Cố Du Du hỏi thăm, người buồn bã nên là cô ta mới đúng chứ.

“Tôi với Liễu Đông chia nhóm. Sếp lại kêu tôi đi dẫn dắt người mới, cho nên không phải tăng thêm người, mà là cắt giảm.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta.

Người trong văn phòng vừa nghe, biểu cảm lập tức thay đổi, thì ra là như vậy.

Trần Thanh và Châu Lê đưa mắt nhìn nhau, Châu Lê che miệng cười: “Xem ra không phải chuyện gì tốt, mà là bị cắt giảm phúc lợi. Cho nên á, đôi lúc làm người đừng quá đắc ý, ông trời sẽ không bỏ qua cho đâu.”

“Châu Lê, đừng nói bậy.” Trần Thanh ngăn cô ta lại, nhưng biểu cảm của anh ta không hề có ý gì là trách móc.

“Anh Trần, chúng ta cũng đưa được nhiều tin hay, mặc dù không chấn động bằng hai bản tin của cô ta, nhưng dầu gì sếp cũng đã biểu dương chúng ta không phải sao? Tôi tin sếp nhất định sẽ nhìn rõ ai mới thực sự là phóng viên giỏi.” Châu Lê đắc ý nói.

“Châu Lê, cô  ngậm miệng đươc rồi đấy! Nếu có thời gian rãnh như thế thì chi bằng ra ngoài tìm tin tức đi.” Cố Du Du không nghe lọt tai được nữa. Vốn dĩ cô ta đang phiền muộn, đúng lúc có nơi để phát tiết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi