ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Chị Du Du, ý chị là sao?” Châu Lê bật lại Cố Du Du, “Chị tưởng Vương Nguyệt cho chị mấy tin tức giải trí là đang giúp chị? Vậy tại sao cô ta không cho chị mấy tin tức lớn!? Đây chẳng phải đang đùa giỡn chị sao!”

Châu Lê  rõ ràng là đang cố ý ly gián.

“Châu Lê, đừng có quá đáng nữa! Ngồi xuống đi!” Trần Thanh không ngờ một cô bé như Châu Lê lại nói ra những lời nham hiểm như vậy, anh ta vội vã nạt cô ta ngồi xuống. Bản thân anh ta đã đắc tội với Vương Nguyệt, không muốn ngay cả Cố Du Du cũng cạch mặt anh ta.

Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ không thèm để ý tới loại tiểu nhân này, nhưng lời nói mà cô ta vừa thốt ra đã có ý nghĩa khác.

“Châu Lê, cô có tin bây giờ tôi sẽ kêu sếp sa thải cô không?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.

“Cô dám! Cô đừng quên bây giờ cô cũng chỉ là thực tập sinh! Tưởng mình là ngọc dát vàng thật đấy à!” Sắc mặt Châu Lê đúng là đã thay đổi, nhưng nghĩ đến chuyện Vương Nguyệt chưa phải là nhân viên chính thức  thì sếp sao có thể vì một thực tập sinh mà sa thải người khác được?

Anh Hâm bỗng nhiên lên tiếng: “Châu Lê, cô đừng châm ngòi ly gián nữa. Tin tức giải trí chúng tôi tìm muốn đỏ con mắt, Tiểu Nguyệt giúp Cố Du Du chúng tôi còn ước ao không hết. Chỉ có cô mới ghanh tị vậy thôi.”

Cố Du Du đúng là trong lòng đang bị dao động bởi lời nói của Châu Lê, nhưng anh Hâm vừa lên tiếng thì cô ta đã tỉnh táo trở lại.

Không sai, nếu không có Vương Nguyệt nhắc nhở thì ngay cả tin tức giải trí cô ta cũng không đào ra được.

“Châu Lê, cô đúng là con người đê tiện. Loại người như cô mà giữ lại bộ phận tin tức của chúng tôi chỉ tổ là một con ruồi nhặng mà thôi. Tiểu Nguyệt, chúng ta kêu gọi sếp sa thải cô ta đi!” Cố Du Du cười khẩy, nói.

“Tôi cũng nghĩ nên như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.

“Các cô!” Châu Lê suốt ruột, vội vàng nhìn Trần Thanh, “Anh Trần, bọn họ ức hiếp tôi.”

“Cô tự mình vả mặt, trách được ai?” Tào Quang, người vốn luôn im lặng lại  đột nhiên mở miệng, “Đàn bà ngu ngốc chính là đàn bà ngu ngốc, có dạy thế nào thì vẫn là ngu ngốc!”

“Tào Quang, anh đừng có quá đáng!” Châu Lê không ngờ người của mình cũng chửi mình, bỗng chốc nổi giận chỉ tay vào Tào Quang.

Lần trước để cô ta bỏ thuốc vào ly cà phê của Kỷ Hi Nguyệt, anh ta bị tính chưa làm tròn trách nhiệm, cho nên đã bị Tiêu Ân xử cho một trận, vì vậy anh ta không tài nào chịu đựng nổi thể loại ngu xuẩn như Châu Lê này nữa.

“Đúng là đồ không tự lượng sức mình!”  Tào Quang khinh thường ném thêm một câu.

“Anh! Anh Trần, anh xem anh ta kìa!” Châu Lê oan ức chực khóc.

“Được rồi, cô bớt nói mấy câu đi. Đều là người cùng công ty, đừng tranh cãi với nhau nữa. Vương Nguyệt, Cố Du Du, các cô bỏ qua cho Châu Lê chuyện này nhé. Dù sao cô ấy cũng là sinh viên đại học mới bước chân vào xã hội, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi các cô.” Trần Thanh đành phải giúp Châu Lê nói lời xin lỗi.

Châu Lê tức đến ứa nước mắt, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt càng thêm oán hận.

Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều đứng về phía cô chứ? Quái vật xấu xí này rốt cuộc có gì tài giỏi.

“Tiểu Nguyệt và Liễu Đông cũng là sinh viên mới bước chân vào xã hội, sao không thấy người ta lỡ mồm lỡ miệng, tâm tư nham hiểm? Đừng có lấy cớ tuổi còn nhỏ, tôi thấy không có gia giáo mới đúng hơn.” Cố Du Du hôm nay bị ôm cục tức,  nên tính tình nóng nảy cũng mất kiểm soát.

“Cố Du Du, cô ăn nói cho sạch sẽ!” Châu Lê lại không nhịn được mà lao đến.

“Sao? Còn muốn đánh tôi hay gì?” Cố Du Du mắng lại.

Đúng lúc hai người phụ nữ đang tính xông vào chửi nhau, Lộc Hùng gầm lên giận dữ: “Ầm ĩ cái gì! Không muốn làm nữa thì cuốn xéo cho ông!”

Toàn bộ văn phòng lập tức im phăng phắc, sắc mặt Châu Lê tái nhợt, Cố Du Du thì không đến nỗi sợ hãi như cô ta. Vốn dĩ lần này không được điều người, trong lòng Cố Du Du đã khó chịu. Cô ta tin rằng với nổ lực và kinh nghiệm của mình, không sợ sẽ không tìm được công việc mới.

“Sếp, cô ta suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện thị phi, chẳng được tích sự gì. Công ty giữ lại loại người như thế này cũng đâu lợi ích?” Cố Du Du hỏi thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi