ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Bố, bố thật sự không muốn truy cứu Đường Tuyết Mai và Tần Hạo nữa sao? Khoản tiền mười tám triệu đó hiện giờ có thể khẳng định tám chín phần là Tần Hạo đã động tay vào.”

Kỷ Hi Nguyệt nhớ trên tài khoản đó là ba mươi triệu, còn mười tám triệu chỉ là tài khoản giả, chính xác phải là ba mươi triệu. Cho nên mười tám triệu có thể thu hồi, nhưng mười hai triệu còn lại thì không biết đã đi về đâu.

Thủ đoạn này quả thực quá cao minh, một người thì hoàn toàn không thể làm được, trong đây có lẽ sẽ liên quan đến Tần Hạo, Đường Tuyết Mai, Tôn Mai, cũng có thể có Trương Cầm, thậm chí là chú hai cô.

Cô muốn nói cho bố biết, nhưng lại sợ bố bị đả kích, với lại bây giờ tài khoản kia vẫn chưa sáng tỏ, cho nên phải nhẫn nại thêm một xíu nữa.

Sắc mặt Kỷ Thượng Hải hơi tái nhợt, lắc đầu bảo: “Tiểu Nguyệt, nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Bỏ đi. Không truy cứu nữa. Dù sao chúng ta cũng không moi ra được cái gì, hà tất phải đuổi cùng giết tận?”

“Nhưng mà bố, Đường Tuyết Mai chơi xỏ bố như vậy, lẽ nào bố không tức giận?” Kỷ Hi Nguyệt rất thắc mắc phản ứng này của bố. Một người bình thường gặp phải chuyện này chẳng phải đều rất tức giận sao?

Kỷ Thượng Hải khẽ siết ly rượu vang, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trên mu bàn tay của ông gân xanh đã nổi lên, cô thầm kinh ngạc.

Không phải là bố cô không tức giận, mà là không muốn thể hiện trước mặt cô.

“Bố, chúng ta là cha con, bố có chuyện gì cũng phải nói cho con biết đấy. Cho dù là chuyện thầm kín, cho dù là chuyện sai lầm thì bố cũng phải nói cho con biết. Chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách mà, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cứ cảm thấy bất ổn, vội vàng lo lắng nói.

“Không sao không sao. Bố cũng không còn là cậu thanh niên trẻ tuổi bốc đồng nữa, có gì đâu phải tức giận.” Kỷ Thượng Hải nói nhưng không nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Điều này khiến cho Kỷ Hi Nguyệt càng thêm khẳng định là bố có chuyện. Cô đã không còn là đại tiểu thư xấc láo, cái gì cũng không biết như kiếp trước. Được trọng sinh một lần nên có nhiều chuyện cô biết rất rõ, và càng nhận ra mặt tối của nhân tính.

“Thật sự không tức giận? Tần Hạo và Đường Tuyết Mai hợp tác với nhau để lừa bố à?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi lần nữa.

Kỷ Thượng Hải rũ mắt, sau đó lại nhướng mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cười nói: “Tiểu Nguyệt, con mong bố bị hại lắm hay gì?”

“Là con sợ bố có chuyện nhưng không nói cho con biết. Rõ ràng là bố rất thích Đường Tuyết Mai, nên làm sao có chuyện biết cô ta phản bội mà bố không tức giận! Lý ra bố nên cho đôi cẩu nam nữ này biết tay một chút mới đúng chứ? Bố, cách mà bố giải quyết hoàn toàn không hợp với lẽ thường.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Kỷ Thượng Hải, chu miệng nói: “Bố vẫn luôn dũng mãnh, trên thương trường chưa bao giờ nhân từ  nương tay mới có được tập đoàn Kỷ Hải  như hôm nay, tại sao bây giờ lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy?”

“Bố chuẩn bị sa thải Tần Hạo, chuyện này không phải đã trả thù rồi sao?” Kỷ Thượng Hải phát hiện con gái mình hình như đã lớn, có thể phân tích sự việc rất cặn kẽ.

Xem ra sau khi bị Triệu Vân Sâm đá, quả thực đã hiểu chuyện rất nhiều.

“Quá nhẹ nhàng. Hơn nữa bố còn đi thông cảm cho Đường Tuyết Mai. Phải tàn  nhẫn với người phụ nữ này một chút mới đúng chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Khuôn mặt của Kỷ Thượng Hải khẽ run rẩy, trong ánh mắt thoáng tia hận thù, nhưng rất nhanh vụt tắt. Ông nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Bỏ đi, chỉ là một người phụ nữ thôi mà.”

“Là người đàn bà nham hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt hình dung.

Kỷ Thượng Hải nhìn cô: “Tiểu Nguyệt, có phải con trách bố trước đây không nghe lời khuyên của con không?”

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Đường Tuyết Mai là kiểu bạch liên hoa, bề ngoài xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu, còn biết diễn kịch, là đàn ông bình thường ai nhìn cũng sẽ thích. Con không trách bố, chỉ trách người người phụ nữ này quá xấu xa. Cô ta chơi bố lần này, lần sau sẽ còn đi hại người khác, cho nên nếu có cơ hội phải cho cô ta một bài học, con nghĩ bố đừng nên mềm lòng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi