ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Thượng Hải khẽ gật đầu, cười có chút lúng túng, nhưng không đáp lại.

Hai bố con trò chuyện gần hai tiếng đồng hồ mới chúc nhau ngủ ngon, sau đó mỗi người trở về phòng của mình.

Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa xong, nằm lên giường mãi mà vẫn chưa ngủ được. Cô cứ cảm thấy bố cô có điểm gì đó bất thường.

Sực nhớ đến chuyện Triệu Húc Hàn kêu người đi điều tra, không biết giờ này anh đã ngủ chưa, cô gửi cho anh một tin nhắn.

“Anh Hàn, anh ngủ chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt đợi một hồi không thấy hồi âm, đành chép miệng, xem ra đại ma vương đã ngủ rồi.

Vừa định tắt đèn thì tin nhắn đến.

“Chưa. Sao đấy? Bố em không sao chứ?”

“Anh Hàn, em cứ cảm thấy bố em rất bất thường. Bên anh đã điều tra được gì chưa?”

“Sáng mai sẽ nói cho em biết. IT đang điều tra, không nhanh vậy đâu.”  Triệu Húc Hàn đáp.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng trả lời: “Oh oh, vậy thôi, muộn lắm rồi, anh Hàn ngủ sớm đi.”

Triệu Húc Hàn nhìn di động một lúc lâu mới đáp lại: “Có chuyện này muốn nói với em.”

Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Chuyện gì đấy?”

“Tối mai sẽ bắt đầu sống ở biệt thự bán sơn Ngự Cảnh.” Triệu Húc Hàn gửi lại một tin nhắn.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức tỉnh táo: “Tại sao? Bên đó xa thành phố, bất tiện lắm.”

“Tình địch của em đến rồi, đang ở bên đó.”

“….” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy hai chữ ‘tình địch’ thì có cảm giác như vừa nuốt phải ruồi nhặng.

Triệu Húc Hàn không thấy Kỷ Hi Nguyệt hồi âm, trong lòng tự nhiên có chút căng thẳng.

Anh lại gửi thêm một tin nhắn: “Úy Mẫn Nhi về cùng với Triệu Vân Sâm.”

Kỷ Hi Nguyệt đọc mà mếu máo, tình địch cái quái gì! Đây là muốn kêu cô tới làm lá chắn cho anh thì có?

Cô không biết nên trả lời thế nào. Dù sao cô cũng không thích biệt thự bán sơn Ngự Cảnh, ở đó có một căn phòng tối tăm khiến cô rất sợ hãi.

Hơn nữa, cô cũng biết là Triệu Húc Hàn chưa từng yêu đương, nên chỉ sợ Úy Mẫn Nhi lại yêu đơn phương giống Cố Mỹ Tâm, rồi sau đó chẳng lẽ cô lại phải giả làm chính cung nương nương để đến dẹp yên cô ta?

“Ngủ rồi?” Triệu Húc Hàn thấy cô không trả lời, không nhịn được lại hỏi.

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới hồi âm một tin: “Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”

Triệu Húc Hàn làm sao ngủ được khi thấy tin nhắn này, anh hoàn toàn không hiểu Kỷ Hi Nguyệt có ý gì, thế này mà còn ngủ được sao? Rốt cuộc cô có còn trái tim không vậy?

“Ngủ được à?” Triệu Húc Hàn vẫn không từ bỏ, gửi tiếp một tin nhắn.

Kỷ Hi Nguyệt tắt điện, trùm chăn đi ngủ, trong lòng vô cùng tức giận.

Cô với anh là quan hệ gì đây? Anh đã bao giờ nói rằng anh thích cô? Cô không thể nhận mình là người phụ nữ của anh, cùng lắm chỉ là sủng vật, nhưng anh lại muốn cô giúp anh chặn phụ nữ, hứ!

Triệu Húc Hàn không tài nào ngủ được, nhìn di động một lúc lâu vẫn không thấy hồi âm, gọi điện thì phát hiện Kỷ Hi Nguyệt đã tắt máy, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên đen lại vì tức giận.

Anh đi thẳng đến phòng của Tiêu Ân kế bên rồi đẩy cửa ra.

Tiêu Ân vừa mới chợp mắt thì bị giật mình, lập tức ngồi bật dậy. Nhìn thấy cậu chủ, anh ta cũng rất kinh ngạc, lật đật nói: “Cậu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Húc Hàn vào phòng, ngồi lên ghế, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn đen thui khiến Tiêu Ân có chút tò mò.

Nhìn đồng hồ treo tường đã điểm hai giờ. Tầm này mà cậu chủ còn chưa ngủ, e là có biến gì nữa chăng?

“Cậu bảo nói cho cô ấy biết Úy Mẫn Nhi đến sẽ tốt hơn?” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

Tiêu Ân đờ đẫn, nhất thời hiểu ra. Cậu chủ với Kỷ tiểu thư lại cãi nhau nữa rồi?

“Cậu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Ân nào biết tình huống cụ thể thế nào.

Triệu Húc Hàn đưa tin nhắn cho anh ta xem, sau đó nói: “Cô ấy tắt máy rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi