ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Vân Sâm dừng bước, đứng cách Kỷ Hi Nguyệt khoảng ba mét, nhìn cô chằm chằm, tức giận nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô còn dám đến đây!”

“Buồn cười, tại sao tôi không thể đến? Đây đâu phải là biệt thự của Triệu Vân Sâm cậu!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, phản kích lại.

“Hừ, đúng là người phụ nữ không biết liêm sỉ, quyến rũ tôi không được quay sang quyến rũ chú ba tôi. Cô thật sự tưởng mình có thể trở thành chủ mẫu của Triệu gia sao?” Triệu Vân Sâm mỉa mai cô.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Đúng đấy, tôi muốn làm chủ mẫu của Triệu gia, còn muốn nghe cậu kêu một tiếng ‘thím ba’ nữa.”

“Cô!” Triệu Vân Sâm tức đến phát run, “Cô đừng nằm mơ, cái loại như cô ông đây còn không thèm thì cô cảm thấy chú ba tôi sẽ thích cô? Cùng lắm là chơi đùa cô thôi!”

“Đó là do cậu mù mắt, còn chú ba cậu rất có tầm nhìn.” Kỷ Hi Nguyệt đáp trả quyết liệt một trăm phần trăm. Cô không còn là người phụ nữ ngốc nghếch thích người đàn ông này đến đánh mất lí trí như kiếp trước nữa.

Triệu Vân Sâm quả thực rất đẹp trai, vóc dáng hoàn mỹ, ngoại hình so ra cũng không thua gì Triệu Húc Hàn, chỉ có một điều duy nhất là phong cách có chút ma mị, nhìn cứ có cảm giác gian tà. Nhưng, cậu ta rất nóng tính, chủ nghĩa đàn ông cũng rất mạnh. Nhìn chung thì trên người cậu ta cũng toát lên được loại khí chất thu hút sự chú ý của phái nữ, Kỷ Hi Nguyệt ở kiếp trước bị hấp dẫn cũng vì lẽ đó.

Song trong mắt Kỷ Hi Nguyệt hiện tại, người đàn ông này chẳng là gì cả. Kiếp trước là do cô mắt mù, nhưng kiếp này làm gì có chuyện sẽ cô tái phạm lại sai lầm thấp kém đó nữa?

Triệu Vân Sâm bị Kỷ Hi Nguyệt chọc tức đến nghẹn ngực, cậu ta đâu lường được sau khi hết thích mình, Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi nhiều như vậy.

Trước đây nhìn cô chẳng khác gì một con chó Nhật, cậu ta nói cái gì người phụ nữ này đều nghe theo răm rắp, chỉ vì để được ở bên cạnh cậu ta. Người phụ nữ như vậy cậu ta căn bản rất coi thường, cho dù cô có là Kỷ đại tiểu thư thì đã sao?

Đối với cậu ta, phụ nữ ‘vẫy tay thì tới, xua tay thì đi’ có quá nhiều, hơn nữa trước đây Kỷ Hi Nguyệt ăn mặc chẳng khác gì một vũ nữ, cứ nhìn thấy là cậu ta rất phản cảm.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến chuyện người phụ nữ vì cậu ta sẵn lòng làm tất cả lại đột ngột thay đổi, hoàn toàn không có chút gì lưu luyến với mình, cậu ta cứ cảm thấy khó chịu.

Người phụ nữ này sao lại thay đổi nhiều đến vậy? Lẽ nào bị chú ba đe dọa nên chỉ đang ra vẻ?

Xét cho cùng, nếu cậu ta sợ chú ba một phần, thì Kỷ Hi Nguyệt còn sợ hơn gấp mấy lần.

Nhưng thực lòng là cậu ta có chút khâm phục Kỷ Hi Nguyệt. Trước đây, cứ mỗi lần bị chú ba tóm được hai người bọn họ đang ở chung với nhau, Kỷ Hi Nguyệt lại tức giận mắng chửi chú ba, dáng vẻ hoàn toàn không sợ chết.

Đương nhiên đó là những lúc Kỷ Hi Nguyệt đã say tí bỉ, còn trong tình huống bình thường, nhìn thấy chú ba là cô liền đánh bài chuồn hoặc trốn tránh, đề phòng chú ba lại bắt đi.

Cậu ta nghĩ mãi cũng chẳng ra, tại sao chú ba lại đối xử đặc biệt với Kỷ Hi Nguyệt như vậy. Loại phụ nữ như này chẳng phải chú ba rất ghét sao? Vậy mà không có lúc nào không quan tâm đến sống chết của cô.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt bị cậu ta hay người khác ức hiếp, chú ba vẫn ra mặt cho cô, điều này làm cậu ta rất khó hiểu.

Cậu ta chỉ có thể kết luận là chú ba đã mắc chứng cuồng ngược, cho nên mới đi thích cảm giác hành hạ mà Kỷ Hi Nguyệt gây ra cho chú ấy.

Thế nhưng cậu ta càng nghĩ càng thấy sai, càng nghĩ càng mơ hồ. Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại không còn gây gỗ với chú ba, thậm chí là đeo dính chú ba, lý ra chú ba nên vứt cô đi mới đúng chứ?

Tại sao tin đồn ngày càng trở nên vô lý? Nói rằng Kỷ Hi Nguyệt thực sự nhận được sự ưu ái của chú ba? Còn có khả năng trở thành chủ mẫu của Triệu gia nữa chứ?

Nhất định phải quay về điều tra kỹ xem, cậu ta không thể để mình bị một người phụ nữ đùa giỡn như một thằng ngốc được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi