ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường nhìn khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Triệu Vân Sân: “Chú ba đã cho cậu một cơ hội, để cậu quay về, cậu lo mà sống cho đàng hoàng, đừng làm chú ba cậu phiền lòng nữa.”

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đúng là kiểu phụ nữ trở mặt vô tình. Đừng vui mừng quá sớm, Úy tiểu thư mới là chủ mẫu của Triệu gia. Cô đợi bị chú ba vứt bỏ đi.”

Triệu Vân Sâm đè nén cơn giận dữ, cười khẩy công kích Kỷ Hi Nguyệt.

“Triệu Vân Sâm, cậu hèn thật đấy. Úy tiểu thư là do cậu xúi giục đến chứ gì? Cậu đây là muốn trả thù tôi?” Kỷ Hi Nguyệt suy đoán.

“Cô cũng quá đề cao bản thân rồi đấy. Cô mà có thể so bì với Úy tiểu thư sao? Gia tộc của cô ấy là một trong mười gia tộc bề thế nhất Tây Âu, không thể so sánh với một cái Cảnh Thành nhỏ bé này đâu. Hơn nữa, cô ấy còn xinh đẹp, học thức cao, các phương diện khác đều ưu tú, còn là bạn đại học của chú ba tôi, cô dựa vào cái gì mà so sánh với cô ấy?”

Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, chế giễu.

“Tôi đâu có gì để so sánh với cô ta, nhưng ngặt nỗi chú ba cậu lại thích tôi, như vậy là đủ rồi. Cái kiểu chỉ biết đến danh lợi như cậu làm gì hiểu thế nào là tình yêu, cùng lắm chỉ là loại cầm thú phát dục mà thôi. Đừng có phơi cái thân xác teo tóp của cậu ra nữa, thân hình của chú ba cậu còn đẹp hơn gấp nhiều lần cậu đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười rồi bước nhanh qua người cậu ta.

Triệu Vân Sâm đâu ngờ lại bị người phụ nữ này mỉa mai cạnh khóe như vậy, lập tức đưa tay ra định bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt.

Kết quả là Kỷ Hi Nguyệt đã sớm đề phòng, cậu ta vừa nhấc tay là cô liền dùng sức đẩy ra.

Hai tay cô hung hăng túm lấy cổ áo choàng tắm của cậu ta, gập chân lại, dùng đầu gối đá vào phía trước đũng quần của cậu ta với tốc độ nhanh nhất,  đồng thời nói: “Triệu Vân Sâm, nếu không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì tránh xa tôi ra một chút. Cậu đã không còn là khẩu vị của tôi! Đừng tự rước nhục vào thân!”

Khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Hi Nguyệt chỉ cách gương mặt điển trai của Triệu Vân Sâm một gang tay.

Những lời cảnh cáo cô vừa nói ra y như một nữ vương cao cao tại thượng, làm trái tim Triệu Vân Sâm có chút rung động.

Đôi đồng tử đen láy nhìn trân trân vào gương mặt sạch sẽ thanh tú không chút phấn son của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt của cô to tròn, sáng ngời như viên bảo thạch.

Triệu Vân Sâm có cảm giác, hình như cậu ta chưa từng quen biết người phụ nữ này,  cô của lúc này khác hoàn toàn với cô vũ nữ mặt dày mày dạn đeo dính cậu ta trước đây.

Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu ta nhìn cô đến thất thần, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Sao? Phát hiện tôi đẹp chứ gì? Đáng tiếc là bà đây hết mê cậu rồi! Giờ tôi phải bận làm bữa tối tình yêu cho chú ba cậu đây.”

Nói xong Kỷ Hi Nguyệt buông áo tắm cậu ta ra, liếc mắt khinh thường cậu ta một cái rồi bỏ về hướng cầu thang.

Triệu Vân Sâm vẫn đang chết lặng, vừa nãy hành động của Kỷ Hi Nguyệt quá nhanh.

Hoàn toàn không phải là người phụ nữ trước đây! Chỉ vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi, sao cô lại thay đổi nhiều đến vậy?

Hơn nữa, cậu ta còn phát hiện khí thế của Kỷ Hi Nguyệt rất mạnh. Cậu ta cũng là người của Triệu gia, thời đi học cũng từng phải trải qua huấn luyện của Triệu gia, cho nên chung quy thân thủ của cậu ra cũng không tệ, tuy khá lười nhưng đối phó với hai người bình thường thì không thành vấn đề.

Thế nhưng vừa rồi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kỷ Hi Nguyệt tóm lấy, mẹ nó thiệt là muốn chửi thề.

Tại sao mới vài tháng ngắn ngủi mà mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy? Hơn nữa còn thay đổi vượt khỏi dự liệu của cậu ta.

Khuôn mặt điển trai trở lạnh, trong miệng ‘hừm’ một tiếng, sau đó bước vào phòng.

Nhưng khổ nỗi là cả lúc đang tắm rửa Triệu Vân Sâm đều nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt.

Cô vũ nữ Kỷ Hi Nguyệt ba năm về trước bỗng chốc mờ nhạt trong tâm trí của cậu ta, thay vào đó là hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại, và dường như đã khắc sâu dấu ấn vào lòng cậu ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi