ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn nhìn sâu vào đôi đồng tử xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, chầm chậm nói: “Anh ‘chơi’ em lúc nào?”

Nói xong xoay người bỏ đi.

“…..” Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau há hốc, đại ma vương, anh nói gì vậy! Nói chuyện dơ thật chứ, ‘chơi’ hình như cũng đã ‘chơi’ rồi đó thôi?

Nhưng cô không dám đuổi theo truy vấn, vì vấn đề này quả thực rất ngượng ngùng.

“Tới giờ đi huấn luyện rồi đấy.” Triệu Húc Hàn thấy cô nghệt mặt ra, tiện thể  xoay đầu nhắc nhở.

“Oh oh oh, vậy em quay về đây!”’ Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy trối chết.

Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ của cô thì không khỏi nhếch đôi mày tuấn tú, khóe miệng cũng rạng rỡ hơn.

Con rối? Rồi sủng vật?

Không. Cô là người của anh, là người phụ nữ mà anh sẽ bảo vệ cả đời.

Đột nhiên anh xoay  đầu nhìn lên ban công. Úy Mẫn Nhi vẫn đang đứng trên đó, vừa lúc nhìn qua bên đây.

Triệu Húc Hàn lại trở về vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh, anh dửng dưng tiếp tục đi dạo trong hoa viên. Một chốc sau, Tiêu Ân bước tới báo cáo công việc với anh.

Triệu Vân Sâm gõ cửa, Úy Mẫn Nhi rời khỏi ban công, vào phòng mở cửa.

“Úy tiểu thư, thế nào rồi? Chú ba tôi nói sao?” Cậu ta tới để nghe ngóng cuộc trò chuyện bí mật trong thư phòng của Triệu Húc Hàn và Úy Mẫn Nhi.

Úy Mẫn Nhi kêu cậu ta ngồi xuống, sau đó khẽ cười: “Chú ba cậu đúng là không thay đổi chút nào.”

“Sao không thay đổi? Chú ấy đã hoàn toàn thay đổi. Vì người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt mà tôi đã sắp không nhận ra người chú ba ban đầu của tôi nữa rồi.” Triệu Vân Sâm tức tối nói.

“Mới mẻ nhất thời thôi.” Úy Mẫn Nhi nhàn nhạt đáp.

Triệu Vân Sâm vội nói: “Úy tiểu thư, chị đừng khinh địch, chú ba thực sự đối xử với Kỷ Hi Nguyệt rất khác biệt đấy.”

“Cho dù khác biệt thì đã làm sao? Anh ấy cũng không thể cưới cô ta về làm chủ mẫu của Triệu gia.” Úy Mẫn Nhi đáp, “Lần này tôi đến đây là muốn xem thử Kỷ Hi Nguyệt thế nào. Người phụ nữ này ngoài võ mồm ra thì đâu còn thứ gì đáng khen? Triệu Húc Hàn sẽ không nông cạn vậy đâu.”

Triệu Vân Sâm nhìn vẻ mặt cao quý ma lạnh lùng của cô ta: “Chị tuyệt đối đừng khinh địch, đàn ông khi đã thích một người phụ nữ thì sẽ không để ý nhiều thứ vậy đâu. Với lại, bên cạnh chú ba tôi trước giờ không có phụ nữ, Kỷ Hi Nguyệt có thể ở lại với chú ấy đến hiện tại, chứng tỏ là chú ấy rất thích cô ta.”

“Thế thì đã sao? Anh ấy là chủ nhân của Triệu gia, quy tắc của Triệu gia là bất di bất dịch, trừ phi anh ấy không muốn ngồi tiếp vị trí này nữa. Cậu cảm thấy anh ấy sẽ vì Kỷ Hi Nguyệt mà buông bỏ vị trí này sao? Chỉ cần anh ấy vẫn còn tiếc nuối vị trị này, sớm muộn gì cũng phải cưới tôi.” Đôi mắt Úy Mẫn Nhi lóe lên một tia lạnh lùng.

Triệu Vân Sâm bị nghẹn lời, chốc sau nói: “Cứ cho là chị nói đúng đi, nhưng thấy chú ba tôi đối xử với cô ta tốt như vậy, lẽ nào chị không ghen tị?”

Sắc mặt Úy Mẫn Nhi cuối cùng cũng thay đổi, nhìn Triệu Vân Sâm với ánh mắt sắc bén: “Tôi là phụ nữ, lại còn thích anh Húc Hàn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên phải có ghen tị, nhưng tôi nhất định phải nhịn xuống. Bây giờ mà ra tay với Kỷ Hi Nguyệt, vậy chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này’?”

“Vậy lần này chị đến không phải là để dạy dỗ cô ta?” Triệu Vân Sâm có chút tức giận, đã nói với cậu ta là bắt tay dạy dỗ Kỷ Hi Nguyệt rồi mà?

Úy Mẫn Nhi bật cười: “Gấp cái gì. Trước sau gì cũng có cơ hội. Mục đích chính của chuyến thăm lần này là để anh Húc Hàn đừng quên tôi, để cho anh ấy biết ai mới là người thích hợp với anh ấy.”

“Đúng là không hiểu nổi phụ nữ các chị, rõ ràng là tình địch mà vẫn có thể mở to mắt nhìn cô ta ở trước mặt chú ba tôi nịnh nọt vậy ư?” Triệu Vân Sâm tức tối.

“Thiếu gia Vân Sâm, đó là tư thù của cậu và Kỷ Hi Nguyệt. Vả lại, cậu đường đường là thiếu gia của Triệu gia, lẽ nào ngay cả người phụ nữ như vậy cũng không giải quyết được? Vậy thì chẳng khác nào những lời Kỷ Hi Nguyệt đã nói là cậu cái gì cũng vô dụng.” Úy Mẫn Nhi nói ra những lời này quả thật quá độc địa, làm cho Triệu Vân Sâm tức đến đen mặt.

“Úy Mẫn Nhi, tôi đưa chị về là để hai chúng ta hợp tác, không phải là để chị xoi mói tôi.” Triệu Vân Sâm cũng không khách khí nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi