ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Úy Mẫn Nhi nheo mắt nhìn cậu ta, sau đó đột nhiên bật cười, “Thiếu gia Vân Sâm, tính khí bộp chộp của cậu phải sửa lại bớt đi. Chúng ta đương nhiên sẽ hợp tác. Bây giờ chẳng phải đang có cơ hội đó sao?”

Triệu Vân Sâm sửng sốt: “Cơ hội gì?”

“Không phải Kỷ Hi Nguyệt vừa mở công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt ư? Cậu về cũng chẳng làm gì, chi bằng cũng mở công ty luôn đi?” Ánh mắt Úy Mẫn Nhi thấp thoáng tia lạnh lùng sắc bén.

Triệu Vân Sâm sửng sốt: “Ý của chị là kêu tôi cùng mở công ty điện ảnh và truyền hình, sau đó cạnh tranh với cô ta?”

“Mở công ty mới e là không kịp, nhưng ở Cảng Thành chắc chắn sẽ có công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời không vừa mắt với Húc Nguyệt của cô ta, đúng không?” Úy Mẫn Nhi gõ ngón tay lên thành ghế, dáng vẻ như đang bày mưu lập kế.

Mắt Triệu Vân Sâm sáng lên: “Chị muốn tôi thu mua một công ty điện ảnh và truyền hình cũ, sau đó đối đầu với cô ta?”

Úy Mẫn Nhi không nói nữa, để Triệu Vân Sâm tự cân nhắc.

Triệu Vân Sâm nghĩ tới nghĩ lui, trên gương mặt cũng dần dần lộ ra nụ cười, lát sau nói: “Dù sao ông nội tôi cũng muốn tôi kiếm chút chuyện để làm, chỉ cần tôi nói, ông nội nhất định sẽ ủng hộ. Kỷ Hi Nguyệt, haha, để tôi xem cô kiếm tiền thế nào!”

Úy Mẫn Nhi nhìn vẻ mặt hưng phấn của cậu ta: “Thiếu gia Vân Sâm, cũng khá muộn rồi, cậu nên về nghĩ ngơi thôi.”

Triệu Vân Sâm vừa rời khỏi là liền gọi điện thoại cho bố để bàn bạc xem kế hoạch này có khả thi không.

Úy Mẫn Nhi lại ra ban công. Trong hoa viên đã không còn bóng dáng Triệu Húc Hàn. Cô ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng tà ác.

Người mà Úy Mẫn Nhi tôi muốn chiếm hữu, không ai có thể cướp đi.

Nếu Kỷ Hi Nguyệt biết điều, may ra còn sống yên lành đến hết cuộc đời, còn nếu không biết thức thời, vậy thì đừng trách cô ta không khách khí.

Trên sân huấn luyện dưới lòng đất, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân lại tập luyện với cường độ cao. Kỷ Hi Nguyệt nhớTriệu Húc Hàn nói rằng, thân thủ của Úy Mẫn Nhi rất tốt, điều này khiến cho cô càng thêm có động lực để tập luyện.

Ở đây còn có huấn luyện bật nhảy. Kỷ Hi Nguyệt tập luyện tới mười một giờ mới quay về tắm rửa nghĩ ngơi. Cô đánh một giấc tới sáng, sau đó bất chấp toàn thân đau nhức, cô lại tiếp tục luyện tập.

Những ngày sau đó, Úy Mẫn Nhi theo Triệu Vân Sâm đi ngao du Cảng Thành, Kỷ Hi Nguyệt cũng rất ít chạm mặt, nhưng Triệu Húc Hàn tối nào cũng về, dù không ăn tối cùng cô thì cũng nói với cô mấy câu.

Chín rưỡi sáng ba ngày sau, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân đến văn phòng của Triệu Húc Hàn ở tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

“Anh Hàn, anh gọi em đến là vì chuyện bố em đã giải quyết được rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt kích động hỏi.

“Quan hệ giữa Tần Hạo và Đường Tuyết Mai không hề đơn giản như em từng nói, bên trong thật sự rất phức tạp.” Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi cạnh nhau trên chiếc sô pha lớn.

“Anh Hàn, anh nói chi tiết đi, rốt cuộc là đã điều tra được gì rồi?” Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng.

Triệu Húc Hàn đáp: “Thời đại học Đường Tuyết Mai từng yêu sâu đậm Tần Hạo, đó là lí do vì sao mà hiện tại Đường Tuyết Mai làm mọi chuyện vì Tần Hạo. Hầu như Tần Hạo nói gì cô ta cũng sẽ nghe theo. Quyến rũ bố em cũng là chủ ý của Tần Hạo.”

“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc. Mặc dù trước đây cô đã từng suy đoán, nhưng thật không ngờ Đường Tuyết Mai lại ngu ngốc tới mức đó. Cô ta lên giường với bố mà Tần Hạo còn muốn cô ta nữa sao?

Tần Hạo chẳng qua chỉ lợi dụng cô ta mà thôi.

“Đường Tuyết Mai đã giúp Tần Hạo làm giả sổ sách. Thực chất Bất Động Sản Kỷ Tinh bị thất thoát tới ba mươi triệu, nhưng trên tài khoản chỉ có mười tám triệu, tức là Tần Hạo vẫn còn biển thủ mười hai triệu, nhưng có khả năng là đã được tiêu tán hết.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh, kích động nói: “Anh Hàn, anh có bằng chứng không? Như vậy đã đủ tiễn hai người đó vào tù chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi