ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn cũng mới từ công ty ra, chuẩn bị về bán sơn Ngự Cảnh. Sau khi Kỷ Hi Nguyệt gọi đến, anh vừa nghe đã nói: “Được, nhưng nhớ kêu Long Bân đi cùng, phải hết sức cẩn thận.”

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ lần này đại ma vương lại thoải mái như vậy, cô vui mừng đáp: “Được, em sẽ cẩn thận.”

“Phải rồi.” Triệu Húc Hàn gọi giật Kỷ Hi Nguyệt lại trước khi cô cúp máy: “Em không về nhà ăn cơm thì để anh gọi Úy Mẫn Nhi ra ngoài. Mời cô ta một bữa cơm bên ngoài coi như là nghĩa cử của chủ nhà.”

Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Được, lát tối em gọi lại sau.”

Triệu Húc Hàn hơi hụt hẫng, người phụ nữ này không biết ghen là gì sao? Vậy mà anh còn sợ cô nghĩ bậy, nên mới nói trước với cô.

Thực tế, Triệu Húc Hàn đâu biết Kỷ Hi Nguyệt đã một trăm phần trăm tin tưởng anh. Hơn nữa, chuyện anh thông báo với cô như vậy, càng chứng tỏ người đàn ông này rất trong sáng, và vô cùng quan tâm cô, nên dĩ nhiên cô phải vui vẻ.

Triệu Húc Hàn lại cảm thấy khó chịu.

Chuyện này có nghĩa là anh quan tâm cô nhiều hơn cô quan tâm anh đúng không?

Sao lại có thể như vậy?

Nội tâm đại ma vương lại nổi lên sự kiêu ngạo.

Kỷ Hi Nguyệt báo với Long Bân một tiếng, hai người đổi hướng về đài truyền hình. Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã để hóa trang thành Vương Nguyệt trước, sau đó mới đi gặp Liễu Đông.

Vừa mới xuống xe, quả nhiên đã nhìn thấy Liễu Đông ủ rũ ngồi trước bồn hoa.

Đã qua giờ tan ca nên cổng đài truyền hình cũng không còn mấy người. Long Bân vào bãi đậu xe, Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt Liễu Đông.

“Chị Nguyệt, chị đến rồi à? Đói bụng chưa? Chúng ta đến quán cơm Trương Ký trò chuyện nhé.” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt đến liền nở nụ cười.

“Được.” Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông cùng đến quán cơm nhỏ, nằm trong con hẻm kế bên đài truyền hình mà bình thường bọn họ hay đến dùng cơm trưa.

Long Bân không xuất hiện. Anh ta đợi ở đối diện. Bởi vì sự xuất hiện của anh ta rất có thể sẽ khiến cho những chuyện mà Liễu Đông  muốn nói không nói ra nữa, do đó anh ta đã hẹn với Kỷ Hi Nguyệt ở đối diện đợi cô, xảy ra chuyện cứ hét lên một tiếng là có thể nghe thấy.

Hai người vào quán, tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ đủ cho hai người. Buổi tối ở đây không tấp nập bằng buổi trưa, cho nên cũng khá yên tĩnh.

“Liễu Đông, cậu có chuyện gì mà nhìn phờ phạc vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng, thần sắc của Liễu Đông lúc này rất tệ, trong mắt còn có tia máu.

Liễu Đông uống ngụm nước trà, sau đó âu sầu nói: “Vẫn là chuyện của dì Tuyết tôi thôi. Chị Nguyệt, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”

“Dì Tuyết cậu lại có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt cố tỏ ra không biết.

Sắc mặt Liễu Đông vừa căng thẳng lo lắng, vừa bất lực, nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi vò đầu bứt tóc nói: “Dì Tuyết tôi thật sự đã giúp Tần Hạo làm giả sổ sách, hơn nữa dì ấy còn thừa nhận là trong đó thiếu khoản tiền mười hai triệu.”

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Dì ấy thừa nhận với cậu sao? Vậy khoản tiền mười hai triệu này đã bị dì ấy biển thủ?”

“Không!” Liễu Đông lập tức lắc đầu: “Dì Tuyết tôi không hề đụng đến tiền bạc, fid ấy chỉ giúp Tần Hạo làm sổ sách, Tần Hạo mới là người biển thủ.”

“Dì ấy nói thế à?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.

Liễu Đông đáp: “Phải. Dì ấy nói Tần Hạo rất đáng thương, có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Hơn nữa, dì ấy và Tần Hạo đã quen nhau nhiều năm, cho nên không nỡ nhìn thấy anh ta chịu khổ sở. Sao dì Tuyết tôi lại ngốc thế không biết!”

Kỷ Hi Nguyệt chau mày: “Họ quen nhau nhiều năm vậy rồi, sao dì Tuyết cậu và Tần Hạo không ở chung?”

“Tôi cũng có hỏi vấn đề này, nhưng hình như dì Tuyết tôi có nỗi khổ tâm, không muốn bộc bạch với tôi. Chỉ nói là hai người sống riêng để có không gian riêng tư gì đấy. Nhưng tôi cảm thấy không phải. Hình như dì Tuyết rất sợ Tần Hạo.” Liễu Đông khổ não, “Chị Nguyệt, bây giờ tôi nên làm gì đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi