ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi nói: “Liễu Đông, một người đáng thương hay không đáng thương, hoặc có hay không có nỗi khổ tâm, đều không thể phạm pháp, hơn nữa, sau khi phạm pháp còn không nhận ra sai lầm mà lại tiếp tục hết lần này đến lần khác lặp lại, vậy thì không còn đáng thương nữa.”

“Tôi khuyên dì Tuyết tôi đi tự thú, nhưng dì ấy không chịu.” Liễu Đông âu sầu nói, “Lẽ nào tôi phải đi tố giác?”

“Cậu cho rằng cậu không đi tố giác thì điều tra không ra sao? Ngô Phương Châu đã điều tra được kha khá rồi. Những chuyện mà Tần Hạo có liên quan không chỉ có tham ô thôi đâu. Và dì Tuyết cậu có khả năng là đã bị anh ta kéo xuống nước.” Kỷ Hi Nguyệt sắc bén nói.

“Chị Nguyệt, chị, chị còn biết gì nữa không? Rốt cuộc Tần Hạo làm gì vậy?” Liễu Đông vội nói, “Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn thật sự là do anh ta xúi giục sao?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng Ngô Phương Châu dạo trước có nói là áng chừng chín mười phần rồi. Bây giờ đang điều tra những chuyện trước đây của Tần Hạo, phát hiện ở nhà cũ của anh ta cũng có chuyện xảy ra, liên quan đến hai mạng người.”

“Sao cơ!” Con ngươi của Liễu Đông như chực rớt.

“Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm. Liễu Đông, tôi khuyên cậu đừng quan tâm chuyện này nữa. Dì Tuyết cậu đã bị Tần Hạo kéo xuống nước, cho dù có tự thú cũng chưa chắc được xử lý khoan hồng đâu. Hơn nữa, nếu cậu cứ dồn ép, nói không chừng chính cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông bỗng chốc tái mặt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó tin: “Chị Nguyệt, chị, có phải chị đã biết chuyện gì rồi không? Chị nói cho tôi biết đi. Tôi, tôi thật sự rất sợ.”

“Nói cho cậu biết chỉ khiến cậu thêm nguy hiểm. Tối nay tôi đến đây là để nói với cậu, dì Tuyết cậu đã hoàn toàn bị Tần Hạo khống chế, cho nên không thể thoát thân. Nếu cậu tiếp tục đi khuyên bảo, để Tần Hạo biết được, rất có khả năng anh ta sẽ giết người diệt khẩu, cậu hiểu chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nói.

Sắc mặt của Liễu Đông vô cùng khó coi, kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Chẳng lẽ tôi không thể làm được gì, trơ mắt nhìn dì Tuyết tôi sau này bị tóm đi?”

“Dì ấy sẽ không tự thú đâu, cậu hà tất phải cố chấp như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, thở dài nói.

Liễu Đông đã hết tâm trạng để ăn cơm. Kỷ Hi Nguyệt cũng không ăn nổi. Kỳ thực, nhìn dáng vẻ của Liễu Đông bây giờ, cô cũng không có khẩu vị, cô biết cậu đang lo lắng cho Đường Tuyết Mai.

Nhưng Đường Tuyết Mai xứng đáng sao?

Vì Tần Hạo mà hạ thấp mình, mà bất chấp như vậy, thế thì chẳng có gì đáng để thông cảm.

“Liễu Đông, tôi biết cậu vẫn giữ suy nghĩ sẽ đi khuyên nhủ dì Tuyết cậu, nhưng bản thân cậu cũng phải chú ý an toàn biết không? Tôi không giỡn đâu. Con người nham hiểm ác độc như Tần Hạo thì không có việc gì anh ta không làm ra được.” Kỷ Hi Nguyệt nhấn mạnh một lần nữa.

Liễu Đông nhìn sâu vào đôi mắt sau lớp kính của Kỷ Hi Nguyệt, lát lâu sau mới gật đầu, ảo não nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn chị, chị Nguyệt.”

Ăn cơm xong, Liễu Đông gọi xe về, Kỷ Hi Nguyệt lên xe của Long Bân, tâm trạng của cô cũng rất nặng nề.

“Đại tiểu thư, cô đừng bận lòng nữa, chuyện thế này có khuyên cũng vô ích. Liễu Đông chắc chắc sẽ đi khuyên Đường Tuyết Mai tự thú.” Long Bân nói.

Kỷ Hi Nguyệt chau mày: “Vậy anh nghĩ Liễu Đông liệu có gặp nguy hiểm không?”

“Có thể, còn phải xem Đường Tuyết Mai có nói cho Tần Hạo biết không đã. Phải rồi, Ngô Phương Châu đã về chưa?” Long Bân hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói: “Để tôi hỏi thử.” Nói xong cô lấy di động ra gọi Ngô Phương Châu.

“Vương Nguyệt, muộn vậy rồi tìm tôi có chuyện gì sao?” Giọng của Ngô Phương Châu ở đằng kia truyền đến.

“Hôm nay tôi tới cục cảnh sát tìm anh, nghe nói anh đến thành phố Châu. Thế nào rồi? Đã về chưa?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.

“Về rồi, vừa mới tới nhà.” Ngô Phương Châu cười, “Hôm nay tìm tôi có chuyện gì gấp không?”

“Oh, chuyện liên quan đến Đường Tuyết Mai và Tần Hạo ấy mà. Phải rồi, khoản mục chi tiết của tài khoản đó cuối cùng đã có chưa? Khoản tiền mười hai triệu đó đã đi đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi