ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy chằm chằm. Anh đương nhiên biết Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi, nhưng Cố Cửu đâu tiếp xúc nhiều với cô?

“Ở thủ đô. Lúc cô ấy giả làm bạn gái của tôi.” Cố Cửu đành phải nói thật.

Bàn tay Triệu Húc Hàn siết chặt thành hình nắm đấm, anh thực sự đã tự bê đá đập chân mình rồi ư?

“Tiểu Nguyệt rất đặc biệt, trọng tình trọng nghĩa, lại xinh đẹp hoạt bát, thông minh lanh lợi. Lần đó khi cô ấy đứng trước mặt tôi chống đối lại Hạ Tâm Lan, tôi đã biết mình thích cô ấy rồi.” Cố Cửu nhìn Triệu Húc Hàn.

“Nhưng Hàn thiếu, tôi nói cho cậu biết những thứ này đều là suy nghĩ của riêng tôi, chứ tôi không hề muốn cướp cô ấy. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô ấy bị tổn thương. Nếu cậu không thể bảo vệ cô ấy, vậy mong cậu hãy buông tay. Cố Cửu tôi tuy không xuất sắc như cậu, nhưng ít ra tôi có thể cho cô ấy một cuộc sống yên ổn.”

Triệu Húc Hàn toàn thân chấn động, khóe môi hiện lên vẻ lạnh lùng: “Anh đừng nằm mơ. Nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó của anh đi, tốt nhất là nghĩ cũng đừng nghĩ! Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt sẽ là vợ của Triệu Húc Hàn tôi, là chủ mẫu đương gia của Triệu gia!”

Nói xong anh xoay người bỏ đi.

Cố Cửu nhìn cánh cửa bị đóng sập với âm thanh cực lớn, trong lòng thở ra một hơi thật dài, lảo đảo ngồi lên sô pha.

Trong đầu anh ấy lúc này đều là gương mặt xinh đẹp thanh thuần cùng nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của Kỷ Hi Nguyệt.

Thực ra anh ấy cũng rất mơ hồ, có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đổi sang quần áo khác, anh ấy đã bị cô làm cho hớp hồn vì vẻ đẹp.

Rồi sau đó hai người tiếp xúc với nhau, mỗi lần như thế Kỷ Hi Nguyệt đều khiến anh ấy có cảm giác rất đặc biệt, còn khiến anh ấy cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Khoảng thời gian cô đóng giả bạn gái của anh ấy, anh ấy thật sự rất vui vẻ. Thời điểm đó anh ấy đã nghĩ, nếu Kỷ Hi Nguyệt thật sự là bạn gái của mình thì tốt biết  bao.

Về sau, anh ấy không tự chủ được cứ nghĩ về Kỷ Hi Nguyệt, những người phụ nữ khác dù có đẹp thế nào anh ấy cũng không có hứng thú, vì lẽ đó nên anh ấy mới đầu tư Húc Nguyệt, nói chung là cũng vì chút lòng riêng.

Hôm nay anh ấy có phần kích động, nhưng anh ấy không hề cảm thấy hối hận.

Bởi vì nghe đến việc Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn cưỡng bức, sau đó còn bị sang chấn tâm lý nghiêm trọng như vậy, anh ấy thật sự rất phẫn nộ và đau lòng, ngay cả lòng muốn giết Triệu Húc Hàn anh ấy cũng có.

Anh ấy không dám hình dung đến dáng vẻ bất lực của Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì nó hoàn toàn không phù hợp với con người lạc quan vui vẻ như cô.

Cô là một thiên thần, lý ra cô nên được bảo vệ, được yêu thương, chứ không phải chịu khổ chịu nhọc, luôn sống trong lo sợ.

Vì lẽ đó anh ấy mới khiêu khích Triệu Húc Hàn, cũng là cho Triệu Húc Hàn thấy rõ nguy cơ, để anh càng thêm quý trọng Kỷ Hi Nguyệt.

Xét cho cùng thì Triệu Húc Hàn là một người rất vô tình, thực sự không biết cách đối xử tốt với người khác là thế nào, mà anh ấy không muốn Kỷ Hi Nguyệt lại bị thương thêm lần nào nữa.

“Hàn thiếu, nếu cậu thật sự không thể cho Tiểu Nguyệt hạnh phúc, tôi sẽ cướp cô ấy thật đấy.” Sâu thẳm trong nội tâm của Cố Cửu còn nói một câu như vậy.

Triệu Húc Hàn từ nhà Cố Cửu bước ra, ngồi lên xe Tiêu Ân, Tiêu Ân đã bắt được mùi bất ổn.

Bởi vì cậu chủ của lúc này như đang ngồi trên núi băng, khuôn mặt lạnh lùng đến đông cứng, đôi mắt của cậu chủ khiến anh ta vừa nhìn đã cảm thấy không rét mà run.

Ánh mắt đó đầy sự sắc bén và giá lạnh, Tiêu Ân rất hiếm khi bắt gặp.

“Về Ngự Cảnh.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.

“Vâng.” Tiêu Ân không biết đã có chuyện gì, nhưng anh ta biết những lúc thế này tốt nhất là không nên nhiều lời, bằng không người gặp phải tai ương chính là anh ta.

Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Giữa cậu chủ và Cố thiếu thì có thể xảy ra chuyện gì?

Lẽ nào lại là chuyện liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt?

“Nhanh đi!” Triệu Húc Hàn lại nói một tiếng.

Tiêu Ân hết hồn, lập tức tăng tốc. Chuyện quái gì thế này? Anh ta phải hỏi thử Kỷ đại tiểu thư mới được.

Anh ta cứ cảm thấy độ nóng tính của cậu chủ gần đây có liên quan rất lớn đến Kỷ Hi Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi