ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt về phòng rửa mặt chải tóc xong, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những gì xảy ra đêm qua, lẽ nào cô thật sự mắc chứng hay quên?

Nhưng Triệu Húc Hàn không có ở đây, cô cũng không hỏi được, cho nên định là huấn luyện xong sẽ gửi tin nhắn hỏi anh.

Xuống phòng huấn luyện thì nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang đấm bốc, biên độ lắc lư của bao cát đủ cho thấy sức lực của người phụ nữ này rất mạnh.

Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, với vóc dáng cân đối và sức chiến đấu tốt như vậy, nếu không phải ra sức kiềm chế và điều giải thì cô ta không dễ gì làm được. Đại tiểu thư của một gia tộc lớn mạnh quả nhiên phải nghiêm khắc và ưu việt hơn rất nhiều so với một người bình thường.

Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu co duỗi thân thể, bất chợt nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang đi về phía cô.

“Kỷ tiểu thư, có muốn giao đấu một chút không?” Úy Mẫn Nhi cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhủ bụng, anh Hàn từng nói cô ta đánh đấm rất khá, nếu cô đánh nhau với cô ta, chẳng khác nào cô đang tự tìm đòn? Cô ta muốn cô xấu mặt, cô tất nhiên không để cho cô ta được toại nguyện.

“Ngại quá, tôi có thói quen tập thể thao hằng ngày, lát nữa còn phải chạy bộ, nếu Úy tiểu thư muốn trau dồi thì có thể tìm Long Bân.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

Úy Mẫn Nhi cười nhẹ một tiếng: “Được rồi. Nghe nói Kỷ tiểu thư chỉ mới bắt đầu huấn luyện được vài tháng, phải cố gắng lên nhé. Làm người phụ nữ của anh Húc Hàn gặp rất nhiều nguy hiểm, nếu không đủ mạnh mẽ thì không thể nào ở lại với anh ấy đến cuối cùng đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, người phụ nữ này nói chuyện thật sự rất khó nghe.

“Cám ơn Úy tiểu thư đã nhắc nhở. Tôi nhất định sẽ nổ lực tập luyện, phấn đấu để có thể đứng bên cạnh anh Hàn cả đời.” Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh cười.

Sắc mặt Úy Mẫn Nhi khẽ thay đổi, sau đó cười nhẹ rồi đi tập luyện.

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục khởi động, sau đó chạy bộ ra sân tennis phía sau, bất chợt nhìn thấy Vượng Tài đang đứng canh cửa sau.

Thì ra Vượng Tài là một chú chó săn lông vàng to béo mũm mĩm, nó vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã sủa in ỏi, bị bác Vương la xong thì quay sang vẩy đuôi với Kỷ Hi Nguyệt.

Lão Khôi đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô: “Tiểu thư.”

“Lão Khôi, sao anh lại ở đây?” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Cậu chủ qua đây sống, chúng tôi cũng phải đi theo. Tiểu thư định chạy bộ à?” Lão Khôi cười cười, sau đó ngồi xổm xuống trêu chú chó săn lông vàng.

“Phải. Đang có một người phụ nữ đáng ghét trong phòng huấn luyện, nên tôi đành phải ra đây chạy bộ.” Kỷ Hi Nguyệt chép chép miệng.

Lão Khôi bật cười haha, vị đại tiểu thư này đúng là thẳng thắn bộc trực, ghét Úy Mẫn Nhi thì nói thẳng là ghét, chứ không như Úy Mẫn Nhi, rõ ràng là không ưa Kỷ Hi Nguyệt nhưng vẫn nở nụ cười giả tạo.

“Tiểu thư, chạy bộ tốt mà, tranh thủ rèn luyện tốc độ. Trước đây cậu chủ còn thả Vượng Tài đuổi theo chúng tôi nữa đấy, nhờ vậy mà tốc độ của chúng tôi mới được tiến bộ.” Lão Khôi vừa nói vừa bày ra biểu cảm thê thảm.

Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, sau đó bật cười: “Thật luôn? Anh Hàn cũng ác quá nhỉ?”

“Cô không thấy Vượng Tài rất mập sao? Vì không muốn Vượng Tài đuổi theo chúng tôi, chúng tôi đã ra sức vỗ béo nó, để nó béo ục ịch không chạy nổi.” Lão Khôi cười nói vui vẻ.

“Haha, các anh đúng là biết trêu thật, chiêu như vậy cũng nghĩ ra.” Kỷ Hi Nguyệt bị chọc cười.

“Tiểu thư, cô đừng vui mừng quá sớm. Trước sau gì cô cũng bị Vượng Tàu rượt đuổi cho xem.” Lão Khôi cho Kỷ Hi Nguyệt một thau nước lạnh.

Kỷ Hi Nguyệt thót tim: “Không phải đó chứ? Anh đừng hù tôi.”

“Không hù cô đâu, là để cô chuẩn bị tốt tâm lý đấy.” Lão Khôi cười nói rồi bỏ đi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Vượng Tài đang vẩy đuổi với mình, trong lòng tự nhiên phát run. Liệu có biến thái vậy không nhỉ? Nhưng có vẻ đại ma vương thật sự sẽ làm như vậy.

“Thím Lý!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên gọi vọng vào bên trong.

Thím Lý lật đật chạy ra: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi