ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài: “Chỉ e là chẳng ai tin Đường Tuyết Mai lại là người như vậy. Những người thân cận hay quen biết cô ta đều nói cô ta là người tốt, con người thật không phải như vậy.”

Liễu Đông thương cảm: “Đúng vậy. Tôi thật sự không hiểu tại sao dì Tuyết lại trở nên như thế. Dì ấy không phải kiểu người không hiểu phát luật, hà cớ gì lại đem bản thân ra thử nghiệm.”

“Bởi vì dì Tuyết cậu quá yêu Tần Hạo, hơn nữa còn để anh ta nắm được thóp, cho nên mới phải làm trâu làm ngựa cho anh ta.” Kỷ Hi Nguyệt kể cho Liễu Đông nghe những việc cô mà biết được thông qua Tần Hãn đang ở cục cảnh sát.

Liễu Đông nghe xong cũng hết sức kinh hãi, lắp bắp nói: “Dì Tuyết, dì ấy, dì ấy từng giết người sao?”

“Đúng vậy, rất nhiều năm về trước rồi. Từ lúc còn là sinh viên đại học, cô ta đã có thể lập kế hoạch cho một vụ tai nạn giao thông. Tâm tư đúng là sâu không lường được.” Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, loại phụ nữ này thật sự quá đáng sợ.

Liễu Đông chỉ biết thở dài, thật không ngờ người dì Tuyết đã yêu thương cậu trong tuổi thơ lại là người như vậy, dính vào tình yêu liền trở nên mù quáng và ích kỷ.

Sau đó, cảnh sát đã tìm được khá nhiều manh mối, từng chuyện từng chuyện lần lượt nứt kén chui ra, các vấn đề quả thực đã tồn tại, tất cả các mũi nhọn đều chĩa về hướng Tần Hạo và Đường Tuyết Mai.

Kỷ Thượng Hải gọi điện thoại đến báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết, chú hai cô đã bí mật chiếm đoạt sáu triệu tệ tiền công quỹ, còn khoản tiền mười hai triệu tệ của Tần Hạo chú hai cô đúng là đã ký tên mà không hề hay biết.

Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, chỉ hận rèn sắt không thành thép, đường đường là một tổng tài lại đi chiếm dụng công quỹ, mà còn là tiền của nhà mình nữa chứ, xấu hổ vô cùng tận.

Nhưng cũng may là mười hai triệu tệ kia không có liên quan đến chú hai, nên vẫn có thể dùng để kết tội Tần Hạo tham ô và Đường Tuyết Mai làm giả sổ sách.

Còn những vụ án giết người khác, cần phải lật lại bản án để điều tra lại một lần mới có thể định tội, nhưng cơ bản cũng không trốn thoát được.

Kỷ Hi Nguyệt cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô đã giải quyết được kẻ thù lớn nhất mà kiếp trước cô rất thống hận.

Cô tin là phía cảnh sát và cả Triệu Húc Hàn sẽ sớm tóm được Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, cho nên cô cũng không cần lo lắng nữa.

Gần tới giờ cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt định về nhà, nhưng nhìn thấy Cố Cửu từ công ty đến, cô lại sực nhớ đến chuyện mà Triệu Húc Hàn và Cố Cửu đang thần thần bí bí bàn bạc, cộng thêm chuyện Triệu Vân Sâm kêu cô hỏi thử Triệu Húc Hàn hay Cố Cửu đi là biết cô có phải bị chấn thương tâm lý hay không, cho nên cô nói với thím Lý là tối nay không về nữa, ở lại bệnh viện thêm một ngày.

Một là để bầu bạn với Liễu Đông, hai là cô cũng muốn hỏi Cố Cửu cho rõ.

Thím Lý ra về để chuẩn bị cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt bèn hỏi Cố Cửu, người vừa đến thăm cô: “Cố thiếu, lúc trước anh và anh Hàn thần thần bí bí nói chuyện gì vậy?”

Hôm nay Cố Cửu vốn bận xử lý công việc ở Húc Nguyệt, không có thời gian đến, nhưng sực nhớ Kỷ Hi Nguyệt chưa xuất viện, nên anh ấy đã bớt chút thời gian để đến thăm cô.

Nhưng anh ấy không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đột nhiên hỏi chuyện này. Nhớ đến chuyện mà tên súc sinh Triệu Húc Hàn đã làm với Kỷ Hi Nguyệt đêm đó, trong lòng anh ấy lại không khỏi tức giận, đồng thời cũng đau lòng thay cho Kỷ Hi Nguyệt.

Hôm nay anh ấy đã liên lạc với người bạn ở bên Anh, là chuyên gia chuyên nghiên cứu về chấn thương tâm lý, để hỏi xem có cách nào giúp Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại đoạn ký ức đó mà không phải buồn bã hay sợ hãi không.

Điều này nghe có vẻ hơi khó, cá nhân Cố Cửu thì cho rằng Kỷ Hi Nguyệt không nên nhớ lại mới tốt, nhưng nếu cứ như vậy, theo như lời của Triệu Húc Hàn thì hễ thân mật lại phát bệnh, lúc đó sẽ rất nguy hiểm.

Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng, anh ấy cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn sẽ tiếp nhận được nỗi đau khi vạch lại vết sẹo, vì chỉ khi bản thân dám đối mặt, vấn đề mới thực sự được giải quyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi