ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Không có gì, chuyện làm ăn thôi.” Cố Cửu cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Trước khi người bạn kia cho anh ấy đáp án chính xác, anh ấy không dám liều lĩnh đến kích thích Kỷ Hi Nguyệt. Nhìn ngoài mặt cô tươi cười thế thôi, nhưng không ngờ cô lại bị chấn thương tâm lý khá nghiêm trọng.

“Xừ, Cố thiếu, ngay cả anh cũng muốn lừa tôi à? Nhìn mắt anh là biết anh đang nói dối rồi. Mà thực ra không cần anh nói tôi cũng biết.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng.

Cố Cửu cả kinh: “Cô biết? Cô biết cái gì?”

“Các anh nói tôi bị chấn thương tâm lý đúng không?” Kỷ Hi  Nguyệt nhìn sâu vào mắt Cố Cửu.

Quả nhiên sắc mặt của Cố Cửu đã thay đổi, hoàn toàn không dám tin, lẽ nào Kỷ Hi  Nguyệt đã biết bản thân bị chấn thương tâm lý?

“Triệu Vân Sâm nghe anh Hàn gọi điện thoại cho anh, nói tôi bị chấn thương tâm lý gì đấy, nhưng bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại bị chấn thương tâm lý, cho nên tôi mới muốn biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cố thiếu, anh nói cho tôi biết đi. Nếu thật sự là như vậy, tôi cũng phải tích cực điều trị mà đúng không?”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, làm sao cô có thể bị chấn thương tâm lý được? Kiếp này cô luôn trong tâm thái thoải mái, không thể nào có chuyện bị chấn thương tâm lý, vì với cô, cú sốc lớn nhất có lẽ chính là cái chết của mẹ.

Cố Cửu quan sát sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt, quả thực không nhận ra cô có điểm gì bất ổn, nhưng anh ấy cũng không dám nói linh tinh, bởi vì anh ấy biết Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết gì về chuyện chấn thương của cô. Với lại, để anh ấy đề cập đến chuyện này thì không thích hợp cho lắm, vẫn nên để Triệu Húc Hàn nói thì hơn.

Tuy nhiên, ở một số phương diện khác, tên kia vẫn còn rất lúng túng, không biết là anh có dám nói thẳng hay không.

“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt, chuyện này cô nên hỏi Hàn thiếu thì hơn, nhưng tôi tin là bất kể cô có bị bệnh tâm lý gì đi nữa, thì với tính cách cởi mở của cô, chắc chắn sẽ chữa trị được.” Cố Cửu an ủi.

“Vậy là tôi bị chấn thương tâm lý thật ư!” Thực ra Kỷ Hi Nguyệt chỉ tính gài bẫy Cố Cứu, nhưng không ngờ lại là thật, cả người cô lập tức bất ổn.

Cố Cửu trợn mắt há mồm, người phụ nữ này cũng xảo quyệt thật đấy, hóa ra là đang thăm dò anh ấy!

“Khụ khụ, thực ra cũng chưa chắc chắn lắm, cô vẫn nên hỏi Hàn thiếu thì hơn. Tôi về trước đây.” Cố Cửu vội đánh bài chuồn. Anh ấy vốn định ở chơi với cô một lúc, nhưng chủ đề này anh ấy thực sự không tiếp nổi, cũng tiếp không được, cho nên đành cam chịu số phận về công ty tăng ca.

“Này, Cố thiếu, anh chơi vậy là không đẹp nhé!” Kỷ Hi Nguyệt muốn gọi anh ấy lại, nhưng Cố Cửu đã trốn nhanh như một cơn gió, làm Kỷ Hi Nguyệt tức đến phát điên.

Sau đó cô gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn nói sẽ qua đó dùng cơm tối với cô, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian thấy đã gần sáu giờ, có nghĩa là Triệu Húc Hàn đang trên đường đến.

Cô lại đợi anh đến để hỏi xem.

Nghĩ ngơi một lúc thì thím Lý và Triệu Không xách lẵng cơm vào, sau đó lần lượt bày đồ ăn lên chiếc bàn ăn nhỏ kế bên phòng bệnh.

“Tiểu thư, cậu chủ cũng sẽ đến đây để ăn cơm với cô đấy.” Thím Lý cười nói, “Cậu chủ tốt với tiểu thư thật.”

Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Vâng, anh Hàn đối xử với cháu rất tốt, cháu không biết nên báo đáp anh ấy thế nào nữa.”

“Tiểu thư, cô cũng có thể lấy thân báo đáp mà.” Thím Lý cười đùa.

Kỷ Hi Nguyệt thở dài: “Cho dù cháu có muốn thì cũng phải qua được cái ải quy định của chủ mẫu Triệu gia, nhưng mà khó quá, ngày mai cháu sẽ bắt đầu luyện tập lại. Phải rồi, không biết Long Bân thế nào rồi nhỉ, anh ta không ở đây, cháu biết tìm ai dạy cháu bây giờ? Thím Lý, là thím à?”

“Không phải tôi, các món võ của Long Bân tôi không hề biết, nhưng cậu chủ có nói, lần này cậu ấy sẽ đích thân dạy cô đấy. Tôi nghĩ, chắc cậu chủ cũng muốn cô sớm ngồi lên vị trí chủ mẫu này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi