ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Tiếng bàn tán càng lúc càng náo nhiệt, cộng với tiếng nhạc điện tử từ bên trong phát ra, không được vào quả thực rất bức rức.

“Không có nhiều tiền thì đi quán bar khác mà chơi, hà cớ gì tới đây để bị chặn ngoài cửa, còn chen chúc vào trong nữa chứ.” Có người bật cười nói.

“Đúng đấy. Oh wow! Em gái xinh thật. Người đàn ông này là ai vậy? Ngôi sao à? Trời tối mịt như vậy mà còn đeo nón đen với kính râm. Cẩn thận không ngã sấp mặt đấy.”

“….” Đám thanh niên đứng ngoài cửa thấy Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt đi vào bên trong thì nhao nhao bàn tán.

Có một số người còn muốn lao lên để nhìn cho rõ, nhưng đã bị những cánh tay của bảo vệ chặn lại bên ngoài.

“Ai đấy? Anh bảo vệ, minh tinh nào đấy?” Có người không khỏi tò mò hỏi.

“Em gái kia sao nhìn quen mắt thể nhỉ!” Có người cảm thán.

“Tôi biết rồi, đó chẳng phải là Kỷ đại tiểu thư sao? Hôm trước vừa mới lên báo, hình như là mở công ty điện ảnh truyền hình gì đấy. Ảnh chụp nhìn đẹp phết. Đúng, đúng rồi, cô ấy chứ ai!”

“Thảo nào hùng hậu như vậy. Đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải quả nhiên là quý cô thượng lưu.”

“Xinh phết nhỉ. Còn người đàn ông kia là ai?”

“Biết đâu, chưa từng thấy.”

“Che kín như thế thì làm gì biết được? Chắc là ngôi sao nổi tiếng nào đấy, nếu không cũng đâu cần phải làm như vậy.”

Đám người hóng hớt dõi theo Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt vô cùng xấu hổ, đám đông kia nháo nhào cái gì cô đều nghe rất rõ.

Ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn, cô đột nhiên bật cười: “Anh Hàn, anh nhìn thấy chưa?”

Ban đêm mà còn mang kính đen, nhìn gượng ép quá đi mất.

“Đây là kính đi đêm, em tưởng anh ngốc à?” Triệu Húc Hàn thấp giọng nói.

“….!” Kỷ Hi Nguyệt chợt nhận ra mình ngốc thật. Đại ma vương sao có thể làm ra mấy chuyện ngờ nghệch vậy được? Chỉ có cô mới đi hỏi mấy vấn đề ngốc nghếch này thôi.

Đứng trước mặt đại ma vương, chỉ số IQ của cô thật sự đáng quan ngại.

Tiêu Ân đi trước dẫn đường. Sau khi Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt vào trong, cô cảm thấy mình như được trở về những ngày tháng trước đây. Bên trong là những âm thanh ồn ào quen thuộc, những vũ công uốn éo trên sàn nhảy và những tiếng cười đùa ầm ĩ.

Hầu hết đều là người trẻ tuổi. Nhìn bề ngoài ai cũng đàng hoàng tử tế, nhưng Kỷ Hi Nguyệt biết, dưới lớp da xinh đẹp kia đều mang lòng dạ bẩn thỉu.

Tiêu Ân dẫn Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đến một chiếc ghế dài tốt nhất bên cạnh sàn nhảy. Triệu Húc Hàn không bao giờ đặt chân đến những nơi như vậy, ngay cả có xã giao thì cũng bao phòng. Từ trước đến giờ anh chưa từng ngồi ở đại sảnh quán bar thoáng đãng như thế này.

Nhưng hôm nay anh đã ngoại lệ, chỉ vì muốn Kỷ Hi Nguyệt được vui vẻ, để cô biết rằng người bạn trai này đủ tư cách, có thể đưa cô đi đến bất cứ đâu.

Giữa ánh đèn nê-on sặc sỡ, tiếng người nói chuyện ồn ào, kế bên Kỷ Hi Nguyệt lại là một Triệu Húc Hàn đang chau mày nhìn ngó xung quanh. Cô có cảm giác hình như không ăn nhập cho lắm.

“Anh Hàn, anh không chê ồn đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.

Thực ra cô cũng cảm thấy hơi ồn ào, trước đây vẫn quen, nhưng sau khi trọng sinh tự nhiên có chút cảm giác chán ghét. Nói cho cùng thì nơi mà cô hay tìm đường chết nhất cũng là ở trong mấy quán bar như này.

Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu, giờ này cho dù có thấy ồn anh cũng sẽ nói không.

Người pha chế đến phục vụ rượu, một dãy các loại cocktail với đủ màu sắc trông rất đẹp mắt.

Triệu Húc Hàn cầm một ly lên: “Có muốn uống một chút không? Em cứ thoải mái chơi đi, tối nay anh sẽ ở đây với em, uống say rồi anh cõng em về.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, đại ma vương làm sao thế nhỉ?

Trước đây anh còn ghét cô đến những nơi như thế này, vì ở đây mấy tên háo sắc rất nhiều, đối với mấy cô gái xinh đẹp thì quả thực không được an toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi