ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hỏi: “Anh Hàn, anh định chuốc say em để tối nay thử trị liệu tâm lý cho em đấy à?”

Cô cảm thấy chỉ có khả năng này. Biết đâu cô uống say rồi sẽ không bài xích sự đụng chạm của anh thì sao?

Hay thử theo cách này xem thế nào nhỉ. Uống say rồi thân thể cũng sẽ bị tê dại mà.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, đôi mắt đằng sau sau cặp kính râm đầy vẻ hoang mang, trái tim cũng không khống chế được mà đập dữ dội.

Người phụ nữ này đang quyến rũ anh sao?

“E hèm, đừng nói linh tinh. Anh chỉ muốn đưa em đến đây chơi thôi.” Triệu Húc Hàn có chút lúng túng nói, “Tiêu Ân, kêu bọn người Lão Khôi qua đây bồi rượu.”

Tiêu Ân đổ mồ hôi hột. Mẹ nó, vệ sĩ của Triệu gia người nào cũng thành nhân viên nam tiếp rượu cả rồi.

Nhưng có thể bồi rượu cho cậu chủ và tiểu thư cũng là một chuyện vô cùng vinh hạnh. Với lại người của Triệu gia cũng đã được trải qua huấn luyện về độ cồn, cho nên căn bản là bọn họ không muốn uống, chứ có uống cũng không say được.

Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn hình như cũng có hứng thú, lập tức cười nói: “Được, vậy tối nay chúng ta cứ thoải mái vui vẻ đi. Anh Hàn chơi xúc xắc với em nhé?”

“Khụ, ừm.” Triệu húc Hàn gật đầu.

Tiêu Ân vừa đi khỏi, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu chơi. Đột nhiên một giọng nói kinh ngạc vang lên.

“Tiểu Nguyệt!”

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiền Giang Thành thì cũng rất ngạc nhiên.

“Tiền Giang Thành, anh, sao anh lại ở đây!?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Wow! Không ngờ đến đây cũng có thể gặp được em. Anh ấy là ai vậy?” Tiền Giang Thành nhận ra Triệu Húc Hàn thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng kính cẩn nói: “Thì ra là Triệu, Triệu…”

“Ừm, cậu đến đây với bạn à?” Triệu Húc Hàn cắt ngang lời nói của anh ấy.

Tiền Giang Thành vốn dĩ đang trong dáng vẻ công tử ăn chơi, nhìn thấy Triệu Húc Hàn liền trở thành một con thỏ ngoan ngoãn, thận trọng hơn rất nhiều.

“Vâng vâng. Đến với mấy người bạn. Học trưởng Triệu đến đây chơi với Tiểu Nguyệt, vậy tôi không làm phiền nữa.” Tiền Giang Thành còn đang định hỏi là hai người đang yêu nhau sao, nhưng nhìn thấy quần áo và ngồi sát với nhau như vậy là anh ấy nhận ra rồi.

Sự lo lắng của bác Kỷ xem ra đã thành sự thật.

“Aiya, anh Giang Thành, chơi chung luôn đi? Em với anh Hàn, à quên, Hàn thiếu hai người chơi cũng đâu có vui gì.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

“Tiểu Nguyệt, như vậy không được tiện cho lắm, bên đó anh còn có bạn gái nữa. Thôi bỏ đi, lần sau, lần sau chúng ta chơi nhé!” Nói xong anh ấy lật đật chuồn lẹ. Tuy anh ấy rất ngưỡng mộ Triệu Húc Hàn, nhưng kêu chơi chung thì anh ấy vẫn có chút e dè, nên tốt nhất là giữ lại chút mặt mũi cho bản thân.

“Tên nhát gan!” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi châm chọc, sau đó quay sang nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, anh xem đi, tên tiểu tử Tiền Giang Thành đó sợ anh lắm đấy!”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn đương nhiên nhận ra được, “Chúng ta tiếp tục nhé!”

“Ok!” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường Tiền Giang Thành xong thì bắt đầu chơi xúc xắc với Triệu Húc Hàn. Trong ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình, hai người chơi với nhau rất ăn ý.

Đáng tiếc là Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy mình quá xui xẻo, thua liên tục mấy ván,  nhưng cũng may mỗi lần như vậy chỉ uống nửa ly cocktail, nếu không cô sợ là chưa chơi được mấy đã say.

Tiêu Ân, Lão Khôi, Triệu Không và Triệu Hải thoáng chốc đã đến nơi. Dưới sự cưỡng ép của Triệu Húc Hàn, bọn họ đành phải ngồi xuống chơi xúc xắc với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt uống vào thì có chút lâng lâng, bụng căng cứng khó chịu. Cô không muốn uống nữa, nói là nếu ai thua thì xuống dưới đó khiêu vũ nhảy nhót, làm cho mấy người đàn ông sợ đến tái mặt.

Rượu thì có thể uống, nhưng nhảy nhót bỏ qua cho bọn họ được không?

Bốn người Tiêu Ân nhìn Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn chỉnh lại chiếc kính râm, sau đó nói: “Thua thì xuống dưới nhảy, không nhảy thì về nhà cổ úp mặt vào tường sám hối.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi