ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt khốn đốn của bốn người đàn ông mà không nhịn được cười, tên đại ma vương này xấu xa quá đi.

Tiêu Ân âu sầu nói: “Cậu chủ, anh cũng ít có ác quá.”

“Đúng đấy cậu chủ. Nếu đã thế thì hay là anh cũng chơi luôn đi. Đại tiểu thư, cô nói đúng không?” Lão Khôi cũng không chịu ngồi yên. Dù sao cũng đã uống vào chút rượu, hiếm có khi ra ngoài nên phải chơi cho vui vẻ.

Triệu Không và Triệu Hải liền cho lão Khôi một like.

Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói: “Hợp lý hợp lý. Thế này đi, tôi với anh Hàn là một nhóm, thua thì anh Hàn uống rượu, tôi xuống nhảy. Còn nếu các anh thua thì phải vừa uống rượu vừa nhảy! Ok không?”

Mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ bừng lên, nhìn có vẻ rất hưng phấn. Nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, Triệu Húc Hàn có cảm giác cuối cùng mình cũng làm được một chuyện hợp ý cô.

Chỉ là không biết hồi nãy cô nói tối nay về thử điều trị tâm lý cho cô có thật không. Biết đâu uống chút rượu vào rồi có thể chữa khỏi cho cô thì sao?

Bụng dạ của Triệu Húc Hàn như đốt lửa, cảm giác cũng rất hưng phấn, nên dĩ nhiên sẽ đồng ý với điều kiện mà Kỷ Hi Nguyệt đã đưa ra.

Mọi người bắt đầu chơi roulette với xúc xắc.

Kết thúc vòng quay đầu tiên, lão Khôi thua. Anh ta tròn xoe hai mắt nhìn viên xúc xắc trên bàn với vẻ không tin nổi, lẽ nào đây gọi là ‘tự bê đá đập chân mình’ ư?

Kỷ Hi Nguyệt cười đến nghiêng ngã. Tiêu Ân với Triệu Không và Triệu Hải cũng không nhịn được cười, ngay cả Triệu Húc Hàn cũng sờ cằm, khóe môi khẽ cong lên.

“Lão Khôi, uống rượu đi, rồi xuống dưới nhảy.” Triệu Húc Hàn nói với lão Khôi đang còn nghệt mặt nhìn anh.

Mặt Lão Khôi lập tức đỏ lên, cuống quýt nói: “Cậu chủ, chuyện nhảy nhót bỏ qua được không? Tôi, tôi chịu phạt rượu, ba ly đủ chưa?”

“Chưa đủ. Tôi muốn xem anh nhảy hơn.” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu với mình, anh liền phớt lờ lời cầu xin của lão Khôi. Nhìn cô vui vẻ như vậy, làm sao anh nỡ để cô mất hứng được?

“Haha, lão Khôi, anh nhảy đi, xuống dưới lẹ lên. Haha.” Tiêu Ân cười muốn tắt thở.

Lão Khôi liền quay sang lườm nguýt Tiêu Ân: “Mấy cậu đừng cười sớm. Đừng tưởng rằng tôi xuống dưới đó rồi các cậu không cần xuống. Tôi không tin vòng sau người thua lại là tôi!”

Nói xong anh ta mạnh mẽ cầm ly rượu trên bàn đổ vào bụng, sau đó nghênh ngang đi xuống sàn nhảy.

Trong sàn nhảy rất đông người, vô cùng náo nhiệt, đa số đều là những người trẻ tuổi. Lão Khôi với quả đầu tóc bạc bước vào như một điểm nhấn, đám thanh niên liền cười phá lên, không biết là đang chế giễu hay nhốn nháo.

Mặt Lão Khôi lập tức đỏ bừng, dưới ánh mắt của mọi người lắc mông mấy cái theo điệu nhạc, làm cho mấy người Kỷ Hi Nguyệt cũng phá lên cười.

Sau đó anh ta lật đật chạy về, nói: “Tiếp nào!”

Mọi người cũng rất hào hứng chơi tiếp. Nào ngờ vòng thứ hai người thua vẫn là lão Khôi, lúc này Kỷ Hi Nguyệt đã cười đến đau cả bụng, thẳng thừng nằm sấp lên người Triệu Húc Hàn.

“Anh Hàn, em chịu hết nổi rồi. Buồn cười chết mất. Đau hết cả bụng, haha.”

Triệu Húc Hàn vội đỡ cô dậy, vươn tay xoa xoa bụng cô, sau đó nói: “Vậy thì đừng cười nữa.”

“Em không nhịn được. Lão Khôi buồn cười quá. Ôi mẹ ơi. Sao lại có người đen đến vậy nhỉ. Anh nhìn anh ta đi, haha.” Lần này vừa thua Lão Khôi đã dứt khoát uống cốc rượu, xong chạy xuống dưới nhún nhảy mấy cái rồi bỏ đi.

Triệu Húc Hàn vừa nhìn cũng không nhịn nổi cười.

“Anh cũng nhịn không được đúng không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, nói.

“Hay là về nhé? Cứ cười như vậy nữa em sẽ không ổn đâu.” Triệu Húc Hàn liền ngừng cười.

“Đừng mà. Em còn muốn xem bọn Tiêu Ân nhảy.” Kỷ Hi Nguyệt làm nũng, “Anh Hàn, anh đừng làm mất hứng vậy chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi