ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Cũng được, nhưng em tiết chế lại một chút, đừng cười quá như vậy. Tiêu Ân, đem ly trà giải rượu lại đây.”

Tiêu Ân vội vàng đi lấy. Lão Khôi quay về, lại tiếp tục chơi, lần này đến lượt Triệu Không.

Triệu Không uống ly rượu xong, tiêu sái bước xuống sàn nhảy lắc lư vài cái, nhưng nhìn rất có phong cách. Kỷ Hi Nguyệt không tiếc khen ngợi: “Triệu Không nhảy đẹp thật đấy. Không tệ không tệ.”

“Đại tiểu thư, ý của cô là tôi nhảy không đẹp?” Lão Khôi không hài lòng.

“Đẹp, đẹp lắm. Anh là người làm tôi buồn cười nhất đấy. Haha.” Kỷ Hi Nguyệt cứ nhìn thấy anh ta là buồn cười.

Triệu Húc Hàn thấy cô vui vẻ, mặc dù đôi mắt đã bị kính râm che lại, nhưng khóe miệng của anh cứ mãi cong lên.

Vòng tiếp theo, cuối cùng cũng đến lượt Kỷ Hi Nguyệt thua.

“Anh Hàn, để em uống.” Kỷ Hi Nguyệt có chút say, vừa nhấc ly rượu lên định uống thì bị Triệu Húc Hàn chặn lại: “Anh uống.” Nói rồi uống hết một hơi.

“Em còn uống được mà.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, có điều thấy Triệu Húc Hàn đã uống rồi cô cũng không náo nữa, vội vàng lao vào sàn nhảy.

Triệu Húc Hàn thấy cô lảo đảo nghiêng ngả, anh lật đật đi theo kéo cánh tay cô lại.

Như vậy là cả Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đều vào sàn nhảy. Bởi vì vẻ ngoài đặc biệt của Triệu Húc Hàn nên đã lập tức thu hút được vô số tiếng gào thét và la hét.

Đột nhiên có rất nhiều người đổ qua bên đây. Triệu Húc Hàn vội ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt đang bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc. Vì quá quyến rũ và xinh đẹp, Kỷ Hi Nguyệt nghiễm nhiên trở thành con mồi trong mắt rất nhiều tên đàn ông háo sắc.

Cho dù có thể dựa sát vào sờ một cái cũng là chiếm tiện nghi.

Mọi người đa số đã uống rượu, cho nên lá gan cũng to hơn. Lúc Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt lại, anh đã bắt đầu tỏ ra lạnh lùng.

Anh ngoắc tay với Tiêu Ân. Bốn người Tiêu Ân lập tức lao vào sàn nhảy, đứng xung quanh hai người Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt mơ mơ màng màng, hình như chưa biết có chuyện gì xảy ra, vẫn nhảy nhót rất hăng say. Âm nhạc xập xình và tác dụng của cồn khiến cả người cô như lâng lâng trên mây.

Kỷ Hi Nguyệt uống say vào cứ như một tiểu yêu tinh trong sàn nhảy, Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng không tài nào rời mắt khỏi gương mặt mềm mại và xinh đẹp của cô.

Mặc dù dáng nhảy có chút lộn xộn, nhưng bù lại là thân hình quá chuẩn nên nhìn thế nào cũng thấy gợi cảm và quyến rũ.

Triệu Húc Hàn không dám buông tay cô ra, sợ cô vấp té. Kỷ Hi Nguyệt nhảy xung quanh người Triệu Húc Hàn, bên ngoài đã có bốn người đàn ông ngăn chặn lại mấy thanh niên say xỉn và kích động.

Nhưng chung quy thì người quá đông, bốn người đàn ông cũng bị đẩy tới đẩy lui. Vòng tròn quanh Triệu Húc Hàn càng nhỏ lại, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không sao nên mọi người cũng chơi rất vui vẻ.

Mãi cho đến khi đột nhiên có một tiếng thét vang lên, đám đông trong sàn nhảy lập tức đua nhau chạy tán loạn, la hét thảm thiết.

Triệu Húc Hàn biến sắc, ôm Kỷ Hi Nguyệt trở về ghế ngồi, vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất hoang mang, nửa tỉnh nửa mê.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có tin hot, muốn lấy không?” Triệu Húc Hàn hỏi cô.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức tỉnh rượu, gật đầu lia lịa: “Muốn!”

“Triệu Không, Triệu Hải, xuống dưới chụp ảnh. Lão Khôi, đi xem thử có chuyện gì!” Triệu Húc Hàn liền ra lệnh.

Kỷ Hi Nguyệt đứng lên bàn rượu của quầy bar, nhìn xuống sàn nhảy.

Tiếng nhạc lúc này cũng đã dừng lại, nhưng tiếng ồn ào huyên náo vẫn tiếp tục vang lên. Đèn đột nhiên bật sáng làm mọi người không thể mở mắt.

Đám đông vô cùng hoảng loạn, sắc mặt ai nấy đều tái mét. Một thanh niên ngã xuống ngay vị trí chính giữa, miệng sùi bọt mép, nằm yên bất động.

Giám đốc bảo vệ lật đật chạy đến, biểu cảm cũng rất hoảng loạn.

“Bạch Sơn! Bạch Sơn!” Giọng nói hốt hoảng của Tiền Giang Thành đột nhiên vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi