Lộc Hùng liền tươi cười hớn hở. Cho nên mới nói, làm sao anh ta nỡ để cho một mầm non ưu tú như vậy rời khỏi. Chỉ cần một Vương Nguyệt là đủ để chống đỡ cho cả một bộ phận tin tức rồi.
Vào khoảng một giờ sáng, vụ án mạng xảy ra trong quán bar với một nam thanh niên bị đột tử trên sàn nhảy do uống phải một lượng lớn m.a tú.y pha vào rượu được đăng tải lên tin tức. Phía dưới đính kèm mấy bức ảnh trên sàn nhảy, trong đó bức ảnh của nạn nhân đã được làm mờ.
Phần ký tên cuối cùng là phóng viên của Cảng Long: Vương Nguyệt, Liễu Đông độc quyền đưa tin.
Cho dù Kỷ Hi Nguyệt không dẫn dắt Liễu Đông, nhưng cô vẫn thêm tên của cậu ấy vào, bởi vì những tin tức liên quan vẫn cần Liễu Đông làm cùng. Cho cậu công lao, tên nhóc đó sẽ càng tích cực hơn.
Triệu Húc Hàn vốn định là tối nay nhân lúc Kỷ Hi Nguyệt say rượu, anh sẽ thử điều trị bệnh tâm lý cho cô, nào ngờ giữa chừng lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, làm ai cũng mất hết tâm trạng, mà bản thân anh cũng có chuyện cần xử lý, cho nên ai về phòng nấy.
Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường cố gắng nhớ lại vụ án buôn lậu ma túy ở kiếp trước, nhưng không tài nào nhớ nổi.
Có điều ngoài tên cầm đầu ra, cô vẫn còn nhớ được một vài đặc điểm của mấy tay đàn em. Vì kiếp trước, khi ra thông báo cuối cùng, mấy thành viên của băng nhóm này đã bị chụp ảnh để công bố ra bên ngoài.
Nhưng vì không quá chú ý nên cô đã quên mất tên, ngoại trừ tên họ của người cầm đầu là nhất thời không nhớ ra được, nhưng cô tin là cô có thể nhớ lại, còn mấy người khác thì thật sự mù tịt, chỉ nhớ mỗi mặt mũi.
Vì thế, nếu kiếp này ông trời đã để cô biết được chuyện này, vậy chắc chắn là muốn cô loại bỏ được băng nhóm tội phạm này càng sớm càng tốt. Bởi vì trong tất cả các vụ án, ma túy là vụ án có ảnh hướng lớn nhất và tồi tệ nhất đến xã hội.
Có rất nhiều thanh niên bị đầu độc và nhận lấy tác hại ghê gớm. Mà loại tội phạm này căn bản là không thể tha thứ, cho nên một khi đã tóm được, mức án phạt cũng rất nặng nề.
Song bởi vì lợi nhuận quá lớn, nên có một số người đã không chịu đựng được cám dỗ mà sa ngã vào con đường tội lỗi.
Đáng ghê tởm nhất là một người sa ngã còn chưa đủ, còn muốn làm liên lụy đến cả người thân và bạn bè, mang đến bao đau khổ và tai họa cho cả gia đình.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tỉnh dậy liền mở điện thoại lên xem, phát hiện tin tức tối qua đã trở nên rầm rộ. Liễu Đông cũng nhắn tin cho cô rất nhiều. Cô trả lời một chút rồi đi huấn luyện.
Bây giờ tỉ lệ tiếp xúc với tội phạm ngày càng cao, cô phải chú trọng vào việc huấn luyện bản thân hơn, ngoài ra còn phải nhắc nhở Liễu Đông đi tham gia các khóa thể dục nữa.
Mà Liễu ĐSu khi trải qua chuyện của Đường Tuyết Mai, không cần nhắc thì ngày nào sau khi tan ca cậu cũng đến phòng tập thể hình để nâng cao thể lực, còn báo danh một lớp quyền anh và một lớp Sanda.
Tám giờ sáng, Kỷ Hi Nguyệt đến phòng ăn thì thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi đó xem tin tức. Cô chưa kịp chào hỏi thì điện thoại đã vang lên.
Cô bước tới, ngồi xuống rồi nhận máy.
“Tiểu Nguyệt à? Là dì Dương đây!” Bên kia đầu dây là mẹ của Tiền Giang Thành.
“Dì Dương ạ? Có chuyện gì vậy? Dì đừng khóc.” Kỷ Hi Nguyệt giật mình.
“Tiểu Nguyệt, Giang Thành vẫn chưa được thả ra, nói là trong ly của thằng bé cũng có m.a tú.y, thằng bé mua m.a tú.y!” Dì Dương bật khóc, “Tiểu Nguyệt, Giang Thành sẽ không làm như vậy đâu, thằng bé nhất định đã bị oan. Tiểu Nguyệt, chú Tiền của con không cho dì đi thăm Giang Thành. Con, con giúp dì đi xem thằng bé thế nào được không?”
“Dì Dương, dì đừng sốt ruột. Con sẽ qua đó ngay. Anh Giang Thành sẽ không có chuyện gì đâu. Dì đừng khóc nữa mà ngã bệnh đấy. Con qua tới bên đó sẽ gọi điện thoại cho dì.” Kỷ Hi Nguyệt khuyên nhủ.
Cúp máy xong, cô nhìn Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn nhíu chặt ấn đường: “Quả thực tối qua Tiền Giang Thành không được thả ra. Cậu ấy bị tình nghi là mua ma túy.”
“Sao cơ!” Tim Kỷ Hi Nguyệt trùng xuống, “Em phải qua đó xem thế nào mới được. Chỉ sợ là dì Dương không nhận nổi cú sốc này.”