ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn hiểu. Anh nói: “Em vẫn nên qua đó với thân phận của Vương Nguyệt đi. Bên Tiêu Ân đã đánh tiếng dặn dò rồi. Em phải nhớ là những tên tội phạm này hung ác và tàn nhẫn hơn Tần Hạo và Đường Tuyết Mai rất nhiều, cho nên phải chú ý an toàn. Long Bân không có ở đây, anh sẽ tìm cho em một vệ sĩ khác.”

“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, “Không cần đâu. Anh Hàn, bây giờ em ra ngoài một mình vẫn ổn mà.”

“Đề phòng thôi. Bọn buôn bán m.a tú.y đều là những thành phần vô cùng hung ác, có thể còn có cả súng.”

Kỳ thực Triệu Húc Hàn không hề muốn cô ra mặt mạo hiểm, nhưng có liên quan đến Tiền Giang Thành, nếu anh cản cô, chỉ sợ với tính cách của cô chắc chắn sẽ làm loạn đến long trời lở đất với anh.

Vì vậy, chuyện anh có thể làm bây giờ là bảo vệ cô nhiều nhất có thể, cho cô và cảnh sát một số manh mối hữu ích và sự hỗ trợ.

Kỷ Hi Nguyệt run rẩy. Đúng vậy, những cuộc truy bắt tội phạm ma túy đều có đấu súng, nên quả thực rất nguy hiểm. Tự nhiên cô lại cảm thấy, có phải bản thân lại đang đi tìm đường chết nữa không?

Nhưng chuyện này có liên quan đến Tiền Giang Thành, giờ mà cô nói mặc kệ thì hình như đã muộn quá rồi.

Với lại, thà rằng không biết, biết rồi cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, vì cô không muốn nhìn thấy có nhiều người hơn nữa bị m.a tú.y đầu độc.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng dùng xong bữa sáng, sau đó theo Triệu Húc Hàn vào phòng khách thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

Thím Lý ra mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc một đồ đen bước vào.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vừa nhìn tưởng đâu Long Bân quay về, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải Long Bân. Mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng đôi mắt của người này nhỏ hơn Long Bân một xíu, song nhìn chung cũng rất sáng sủa.

“Vị này tên là La Hi, từ bây giờ trở đi sẽ là vệ sĩ túc trực bên cạnh em, bất kể là em ở công ty hay ra ngoài cũng phải mang theo anh ta, hiểu chưa?” Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi.” Cô không dám cãi lại, vì lần này kẻ thù rất đáng sợ.

“Cậu chủ, tiểu thư.” La Hi chào hỏi. Biểu cảm của anh ta rất lãnh đạm, không hề có hương vị lưu manh như Long Bân, là khuôn mẫu của một vệ sĩ chuẩn mực.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm lắm, cô chào hỏi đại khái một tiếng rồi dẫn theo anh ta đến cục cảnh sát của khu vực trực thuộc Di Hòa, nơi Tiền Giang Thành đang bị bắt giữ.

La Hi lái xe, Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã hóa trang thành Vương Nguyệt. Cả hai đến cổng đài truyền hình đón Liễu Đông đang đứng đợi sẵn rồi cùng nhau qua bên kia.

“Chị Nguyệt, chị lại đổi vệ sĩ à?” Liễu Đông hỏi thăm.

“Ừm, Long Bân còn hơn một tháng nữa mới về được. Vị này là La Hi, tạm thời sẽ bảo vệ tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông khẽ gật đầu. Kỷ Hi Nguyệt thận trọng nói: “Liễu Đông, tin tức lần này có liên quan đến vụ án m.a tú.y, cho nên rất có thể phải đối phó với bọn buôn bán m.a tú.y, nguy hiểm không hề thua kém trước đây. Bây giờ cậu vẫn còn thời gian để rút lui.”

Liễu Đông khẽ lắc đầu: “Không cần cân nhắc nữa. Tôi đã quyết định sẽ trở thành một người phóng viên giỏi, thế nên không được ngại nguy hiểm. Đặc biệt là những tin tức cần cảnh báo cho dân chúng. Nếu ngay cả phóng viên cũng e dè không dám đưa tin thì còn ai đến làm nữa? Dù sao tôi cũng đã trải qua một lần chết, còn gì phải e ngại.”

Kỷ Hi Nguyệt hết đỗi kinh ngạc nhìn Liễu Đông, không ngờ đột nhiên cậu lại lĩnh ngộ được cao như vậy.

“Vậy cậu nhớ rèn luyện thân thể cho nhiều vào nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Đương nhiên. Bữa giờ tôi đã bắt đầu rồi. Nhưng mà chị Nguyệt, rãnh rỗi chị dạy tôi chút kỹ năng phòng thân với được không?” Liễu Đông xin chỉ dạy.

“Được chứ. Nếu sau này buổi chiều rãnh rỗi, tôi sẽ dẫn cậu lên ban công chỉ cho cậu chút ít. Mặc dù tôi cũng không giỏi giang gì, nhưng làm thầy dạy cậu thì dư sức.”

Liễu Đông hào hứng gật đầu. La Hi vừa lái xe vừa lắng tai nghe bọn cô nói chuyện, cảm giác vị Kỷ đại tiểu thư này rất hòa đồng và dễ gần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi