ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Thím Lý đã ra ngoài, đứng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang thống khổ của Triệu Vân Sâm với đôi mắt lạnh lùng, sau đó quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu thư, cậu chủ sẽ giết thiếu gia Vân Sâm đấy.”

Triệu Vân Sâm vẫn chưa dịu bớt đau đớn, rõ ràng là cú đấm của Kỷ Hi Nguyệt không hề nhẹ, nhưng nhìn thấy cô tức giận như vậy, không hiểu sao cậu lại có chút đau lòng.

Người phụ nữ này đã không còn của cậu nữa, rồi bỗng nhiên cậu lại rơm rớm lệ.

“Thiếu gia, thiếu gia! Cậu không sao chứ?” An Hoa vừa nhìn thấy Triệu Vân Sâm chảy nước mắt, anh ta còn tưởng cậu bị đánh trọng thương rồi.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, lật đật nói: “Cậu làm sao vậy? Tôi đâu có dùng bao nhiêu lực đâu. An Hoa, anh đưa cậu ta đến bệnh viện đi.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lo lắng, cô mà đánh Triệu Vân Sâm thành tàn phế, chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt đẹp, hơn nữa còn đem lại phiền phức lớn cho Triệu Húc Hàn.

An Hoa đang còn định cõng Triệu Vân Sâm thì cậu ta lại đột nhiên đứng lên, một tay đỡ eo, một tay lau nước mắt: “Tôi không sao. Tôi muốn đi vệ sinh!” Nói xong cậu ta bỏ đi, khuôn mặt rất nhợt nhạt.

Châu Lê được cô bạn dìu đứng dậy, từ nãy đến giờ không một ai để ý đến cô ta, như thể cô ta chưa từng tồn tại.

Mắt thấy Triệu Vân Sâm đi về hướng nhà vệ sinh, cô ta lật đật bò dậy, cũng không nhìn xem Kỷ Hi Nguyệt bên đây như thế nào, vội vàng cùng cô bạn đi vào nhà vệ sinh.

Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt, xoay người về phòng bao của mình, vẻ mặt u ám thả mình lên sô pha.

“Tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm bị điên rồi sao!” Thím Lý tức giận nói, “Cậu chủ mà biết được thì làm thế nào đây? Sẽ chết người đấy.”

“Cháu cũng rất bất ngờ, chắc cậu ta say rồi. Thím Lý, chuyện này, chuyện này liệu anh Hàn có biết được không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thím Lý, bây giờ cô đang lo cho bản thân, vốn dĩ lần này ra ngoài cô không hề báo cho Triệu Húc Hàn biết.

Nếu để anh biết cô xém chút nữa bị Triệu Vân Sâm hôn, chỉ sợ là tên này lại lần nữa biến thành đại ma vương.

Thím Lý lắc đầu: “Sớm muộn gì cũng biết thôi. Để La Hi báo cáo trước đi, thẳng thắn dễ khoan hồng.”

“Khoan đã, để lát nữa cháu tự giải thích sẽ tốt hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cô thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này, Triệu Vân Sâm đúng là điên rồi.

Trong nhà vệ sinh, Triệu Vân Sâm vào đây không để đi vệ sinh, mà đang đứng trước bồn rửa tay giận dữ nhìn chính mình trong gương.

Cảnh tượng ban nãy vẫn đang luẩn quẩn trong đầu óc của cậu.

Cậu đúng là điên rồi! Tại sao lại muốn hôn người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này chứ?

Rõ ràng là ba năm này cậu vẫn luôn ghét cô, khó khăn lắm mới thoát được sự đeo bám của cô, vậy mà không hiểu sao cậu lại thấy không quen, ngược lại còn muốn cô nữa?

Lẽ nào đây gọi là báo ứng?

Chắc là cậu uống say rồi, nhất định thế.

Nhưng tại sao tối nay Kỷ Hi Nguyệt lại ở đây? Đi với ai? Chú ba rõ ràng là đã ra nước ngoài rồi mà?

Không đúng!

Triệu Vân Sâm lập tức xoay người muốn ra ngoài, xem thử rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt đang đi chung với ai.

Nhưng vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì đã bị Châu Lê và bạn của cô ta chặn lại.

“Thiếu gia Vân Sâm, vừa nãy người ta giúp anh, anh, sao một tiếng cảm ơn anh cũng không nói với người ta thế hả?” Châu Lê giả bộ đáng thương nói.

Triệu Vân Sâm nheo mắt, nhìn An Hoa đang đứng bên cạnh: “Ai đây?”

An Hoa khẽ lắc đầu, anh ta cũng đang muốn biết người phụ nữ là ai mà lại dám đánh Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng rất rõ ràng là cô ta đang nhắm vào thiếu gia nhà mình, lẽ nào là muốn đu bám thiếu gia? Làm minh tinh nên tìm chỗ dựa?

“Tránh đường chút đi, bổn thiếu gia không hề quen cô, đừng tự mình đa tình!” Triệu Vân Sâm vừa nghe An Hoa nói không biết là không nể nang gì nữa, huống hồ người phụ nữ này còn dám đánh Kỷ Hi Nguyệt.

Cho dù Kỷ Hi Nguyệt và cậu có tư thù thì cũng không tới lượt người ngoài nhúng tay vào. Chuyện giữa hai người họ, cậu sẽ tự xử lý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi