ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Châu Lê thảng thốt, không ngờ tính khí của đại thiếu gia Triệu Vân Sâm lại thối đến như vậy, uổng công cô ta vừa nhìn thấy cậu là đã tim đập chân run, cũng chỉ vì người đàn ông này quả thật quá đẹp trai.

Mà hình như vẫn còn khá trẻ, chắc cỡ tầm tuổi cô ta, lại vừa có tiền có quyền, nếu cô ta có thể quyến rũ thành công, vậy chẳng phải sẽ phát tài rồi sao?

Hôm nay cô ta đã trang điểm và ăn diện rất chỉnh chu, còn mượn tiền của bạn để đến một cao cấp như vậy, làm sao có chuyện mới bị mắng một câu đã lùi bước được?

“Thiếu gia Vân Sâm, anh, anh làm sao vậy? Vừa nãy em còn vì anh mà đánh  người đàn bà kia nữa đấy. Người đàn bà đó là ai vậy? Chẳng biết tốt xấu gì cả.” Châu Lê chu môi, giả bộ vô tội đáng thương.

“Bất kể cô là ai, cách xa bổn thiếu gia một chút. An Hoa, đuổi ra ngoài đi, phiền chết được.” Bây giờ Triệu Vân Sâm còn đang phiền lòng, nhìn Châu Lê thế nào cũng thấy gai mắt.

“Triệu Vân Sâm, anh tài giỏi gì chứ? Không phải cũng bị phụ nữ đá đó sao! Người ta còn nhìn anh chướng mắt kia kìa! Đúng là đồ rẻ mạt!” Châu Lê nhất thời tức giận, lập tức bùng nổ.

Triệu Vân Sâm liền xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Châu Lê. Lần này cuối cùng cậu cũng đã nhìn rõ được Châu Lê.

Cậu bước tới, dọa cho Châu Lê giật mình, rụt lại phía sau đôi chút.

“Cô là ai? Tiếp cận tôi có mục đích gì?” Triệu Vân Sâm nheo mắt.

Châu Lê lập tức thẳng ngực, đáp: “Gì mà tiếp cận anh? Chẳng qua là vừa nãy thấy anh đáng thương, bị người đàn bà đó vứt bỏ nên muốn giúp anh dạy dỗ người đàn bà đó chút thôi. Không ngờ là anh lại không hề biết cảm kích, mà người vệ sĩ này của anh cũng quá tệ hại!”

Nói xong còn hung hăn liếc An Hoa một cái.

An Hoa cười khẩy, người phụ nữ này luôn miệng dùng từ ‘người đàn bà kia’ để hình dung Kỷ Hi Nguyệt, đúng là không biết sống chết.

“Không biết thì đừng nhiều chuyện! Cẩn thận miệng mồm tí đi, họa từ miệng mà ra cả đấy! Với lại đừng ở đó mà nói xấu cô gái kia, cô còn không bằng một sợi lông của cô ấy đâu!” Triệu Vân Sâm nói xong liền xoay người bỏ đi.

“Hống hách gì chứ! Đúng là làm ơn mắc oán. Con người của anh ngay cả câu cảm ơn cũng không biết, rồi đây cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu!” Châu Lê không chịu được ấm ức, bắt đầu chửi rủa Triệu vân Sâm.

Triệu Vân Sâm xoay người, sắc mặt đanh lại, liếc nhìn An Hoa.

An Hoa lập tức đi về hướng Châu Lê.

“Anh làm gì vậy? Tôi sẽ la lên đấy!”  Châu Lê bị gương mặt lạnh lùng và ánh mắt dữ tợn của An Hoa làm cho sợ hãi mà lùi về sau.

An Hoa xách thẳng Châu Lê ra cửa sau. Cô bạn của Châu Lê ở đằng sau la lên, cuống quýt lao về phía trước.

Nhưng liền bị An Hoa đánh cho ngã nhào, sau đó cô ta vẫn tiếp tục bò dậy kêu cứu, rồi đuổi theo ra ngoài.

Trên đường đi qua đều là phòng bao, khách có, nhân viên có, bảo vệ cũng có. Ngặt nỗi bảo vệ nhìn thấy An Hoa lại không hề ra mặt ngăn cản mà ngược lại còn dẫn đường ra cửa sau.

“Buông tôi ra, đồ khốn nạn!” Châu Lê vẫn cố sức dùng tay túm lấy mặt An Hoa.

An Hoa dễ gì cho Châu Lê cơ hội, anh thẳng thừng bẻ tay cô ta ngược ra sau, làm Châu Lê hét lên thảm thiết.

Chẳng mấy chốc Châu Lê đã bị An Hoa đá ra khỏi cửa sau, sau đó An Hoa còn nói với mấy người bảo vệ cửa sau: “Dạy dỗ một trận nên trò đi. Đừng cho cô ta vào đây nữa, làm mất hứng của thiếu gia Vân Sâm.”

“Vâng, An thiếu!” Mấy tên bảo vệ lập tức cúi đầu vâng dạ với An Hoa. Phải biết là ở đây danh tiếng của thiếu gia Triệu Vân Sâm mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Sau khi Châu Lê bị ném ra ngoài, mấy tên bảo vệ liền bày ra nụ cười đê tiện, làm cho cô bạn của Châu Lê sợ hãi, vội vàng nói: “Các anh định làm gì? Cút ngay!”

“Thứ đàn bà hôi hám, dám đắc tội với thiếu gia Vân Sâm và An thiếu, đúng là chán sống mà!” Mấy tên bảo vệ lập tức thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với Châu Lê và bạn của cô ta, vài bàn tay còn tranh thủ chấm mút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi