ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Cô thiết nghĩ, nếu trưởng phòng Kim điều tra ra được người Hứa Vĩ gọi điện thoại cuối cùng là Lý Đỉnh, chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ là Lý Đỉnh biết gì đó, nhưng bây giờ Lý Đỉnh lại đến tìm cô.

Không biết là trưởng phòng Kim có nghiệm ra điều gì không, vì từ lúc cô tiến vào văn phòng của ông ta, vẻ mặt kinh hãi đó đã bị ông ta nhìn thấy.

Nếu suy xét lại cẩn thận những việc này, phải chăng cô và Lý Đỉnh sẽ rất nguy hiểm?

Xem ra cô không cẩn thận cũng không được, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng tóm gọn được tổ chức kia.

Trưởng phòng Kim thân là quyền cao chức trọng, nếu không có những bằng chứng xác thực, sơ suất sẽ bị cho là bôi nhọ cảnh sát nhân dân, cho nên dù muốn điều tra ông ta thì cũng nhất định phải vạn phần cẩn thận.

“Tiểu thư, cậu chủ sắp về rồi đấy, chi bằng thử bàn bạc với anh ấy chuyện này xem?” La Hi đề nghị, bởi vì anh ấy cảm thấy bọn tội phạm m.a tú.y này vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy là bỏ mạng như chơi.

Về phương diện này pháp luật vô cùng nghiêm khắc, một khi đã bắt được thì hình phạt rất nghiêm trọng, do đó bọn chúng không bao giờ ôm tâm lý ăn may, cho nên càng thêm chống đối, bí quá hóa liều.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Anh Hàn nói tối mai sẽ về, nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy bồn chồn.”

“Lý Đỉnh?” La Hi hỏi.

“Đúng vậy, anh nói liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi La Hi.

“Anh ấy là cảnh sát, đương nhiên phải cẩn thận hơn chúng ta. Với lại, anh ấy đã biết mình bị theo dõi, nên sẽ tự cẩn thận thôi.” La Hi đáp.

Kỷ Hi Nguyệt lại gật đầu: “Hy vọng là như vậy. Nhưng trước khi chuyện này chưa kết thúc, sớm muộn gì cũng là một quả bom hẹn giờ.”

“Tiểu thư, hoặc là chúng ta có thể dùng cách khác để cung cấp một ít manh mối hỗ trợ cảnh sát cũng được mà.” La Hi nói.

“Ví dụ?” Lông mày của Kỷ Hi Nguyệt nhướn lên.

“Ví dụ như có thể nhờ người điều tra về tài khoản của những người thân bên cạnh trưởng phòng Kim chẳng hạn. Nếu ông ta là tội phạm, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích rất lớn.” La Hi đề xuất.

“Chính xác! Để tôi nhờ Tiêu Ân.” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cũng không nghĩ tới, “Nếu điều tra được trưởng phòng Kim có nhận hối lộ, vậy thì ông ta bắt buộc phải giải thích chính đáng.”

“Đúng vậy! Chắc chắn là đã nhận được không ít lợi ích! Chỉ cần bị đưa vào diện tình nghi, nhiều chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tiêu Ân.

“Tiêu Ân, anh đang ở đâu vậy?”

Tiêu Ân nhanh chóng hồi âm: “Đại tiểu thư, bên đây còn chưa sáng nữa đấy!”

Kỷ Hi Nguyệt gửi qua một mặt cười: “Có chuyện gấp cần nhờ anh giúp đỡ đó mà.”

“Chuyện gì thế?” Tiêu Ân tỉnh cả ngủ.

“Anh có thể nhờ IT điều tra một người giúp tôi được không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Tiêu Ân nghệt ra: “Điều tra ai? Cậu chủ biết không?”

“Bây giờ chưa phải lúc cho anh Hàn biết, mất công anh ấy lại bận tâm. Ngày mai các anh về rồi mà đúng không? Đợi gặp mặt anh ấy rồi nói cũng được, nhưng bây giờ tôi đang muốn biết gấp.”

“Chờ tới tối mai cũng không được à?” Tiêu Ân ngạc nhiên.

“Tối mai các anh mới xuất phát, về tới đây cũng đã là ngày kia rồi.” Kỷ Hi Nguyệt bực bội trả lời.

Tiêu Ân buồn cười: “Thế đại tiểu thư muốn điều tra ai nào?”

“Trưởng phòng Kim của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y thuộc khu vực Di Hòa. Tôi cần biết tài khoản của ông ta hoặc người thân của ông ta có nhận hối lộ hay không.”

“Cái gì!” Tiêu Ân bên kia lập tức gửi lại hai chữ, có thể thấy là anh ta vô cùng kinh ngạc.

“Không được sao?” Kỷ Hi Nguyệt có chút tụt hứng.

“Phòng truy nã tội phạm m.a tú.y? Đại tiểu thư, cô muốn làm gì vậy? Triệu gia không động đến mấy người này đâu.” Tiêu Ân nhanh chóng hồi âm.

Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Tôi biết chứ, nên đâu có kêu anh làm gì. Tôi chỉ muốn điều tra tài khoản chút thôi.”

“Vậy cũng không được. Chuyện này cô phải xin chỉ thị của chủ nhân.” Tiêu Ân kiên quyết nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi