ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt im lặng không trả lời. La Hi đọc xong đoạn đối thoại, nghiền ngẫm nói: “Tiểu thư, xem ra không được thật.”

Thím Lý xuất hiện, cũng tỏ ra lo lắng nói với cô: “Tiểu thư, đúng là Triệu gia chưa bao giờ động đến hai chữ m.a tú.y này, bởi vì một khi cậu chủ có liên quan đến phương diện này, những người trong hệ thống Triệu gia sẽ công kích cậu ấy, đến lúc đó vị trí chủ nhân e là khó bảo toàn.”

Kỷ Hi Nguyệt biến sắc hoàn toàn, cô không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Có điều, nếu Triệu gia làm ăn chính đáng, thì việc liên quan đến m.a tú.y đúng là sẽ bị công kích.

Cô không thể lôi Triệu Húc Hàn xuống nước được, nếu không sẽ làm hại đến anh.

Mà Triệu Húc Hàn không ngồi vững vị trí chủ nhân, thì nguyên nhân cái chết của mẹ anh và mối thù của mẹ cô cũng sẽ không báo thù được.

“Thôi bỏ đi, để tôi tự nghĩ cách vậy. Tiêu Ân, các anh đừng nói lại với anh ấy nhé.” Kỷ Hi Nguyện nhắn.

Tiêu Ân hồi âm: “Vậy tiểu thư phải cẩn thận đấy. Đợi chúng tôi về rồi sẽ lén điều tra giúp cô, chỉ cần không cần sử dụng hệ thống của Triệu gia là được.”

“Được, vậy anh nghĩ ngơi đi.” Kỷ Hi Nguyệt kết thúc cuộc nói chuyện.

Thím Lý thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất kém, bà rót một ly sữa đưa cho cô: “Tiểu thư, cô có thể tìm Cố thiếu giúp đỡ mà, mạng lưới ở thủ đô của cậu ấy cũng rất lợi hại, hơn nữa Cố gia còn rất thân với hệ thống công an, nhờ người âm thầm điều tra một chút, chắc sẽ không thành vấn đề đâu.”

“Thím Lý, thím thông minh thật đấy, sao cháu lại không nghĩ ra nhỉ. Cháu không cần tìm Cố Cửu đâu, tìm Hạ Tâm Lan là được rồi.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sáng lên.

Kỷ Hi Nguyệt về phòng, nhắn tin cho Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan nhận được tin nhắn của cô thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Kỷ Hi Nguyệt cũng không lòng vòng, thẳng thừng nhờ cô ấy giúp đỡ.

Hạ Tâm Lan vốn dĩ là một người rất nhiệt tình, lại có mối quan hệ thân thiết với Kỷ Hi Nguyệt, cho nên vừa mở miệng là đã đồng ý ngay. Cô ấy sẽ giúp cô âm thầm điều tra về tài khoản thu chi của trưởng phòng Kim và người nhà ông ta.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vẫn không yên lòng, cô gọi điện thoại hỏi thăm Lý Đỉnh.

Giọng của Lý Đỉnh có chút yếu ớt, thì ra là cả đêm không ngủ để giằng co với tên tiểu tử mà hôm qua anh ấy đã bắt về đồn, nhưng thông tin nhận được lại chẳng thấm vào đâu.

Bên phía truyền thông cũng bắt đầu đưa tin chuyện Hà Vĩ bị sát hại dã man vì điều tra bọn buôn lậu m.a tú.y, tính chất của vụ án đã xấu đi, nên hi vọng công dân có thể cung cấp manh mối về bọn buôn lậu m.a tú.y ngay khi biết được.

Kỷ Hi Nguyệt nhắn Lý Đỉnh phải cẩn thận, ngoài ra nếu có bất kỳ hình ảnh gì của nghi phạm, hoặc là người có liên quan thì có thể gửi cho cô để cô xem thử.

Giữa trưa, Ngô Phương Châu gọi điện thoại đến. Cô không ngờ là anh ấy cũng nhắc đến chuyện Hà Vĩ. Anh ấy hỏi cô có đưa tin không, hay là có manh mối gì không, bởi vì anh ấy cũng biết chuyện giữa Kỷ Hi Nguyệt và Tiền Giang Thành, nên nghĩ rằng lần này Vương Nguyệt chắc hẳn có liên quan, vì vậy anh ấy mới gọi điện thoại đến hỏi thử.

“Anh Tiểu Ngô, anh không thuộc khu vực Di Hòa, sao lại quan tâm đến chuyện ở đó?” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất kinh ngạc.

“Gì chứ, bây giờ bọn buôn lậu m.a tú.y đang tràn lan, tối qua đội của chúng tôi cũng mới tiếp nhận một vụ, bảo là ở hộp đêm có người tiêu thụ m.a tú.y!” Ngô Phương Châu đáp.

“Ôi trời, nhanh vậy sao? Hay là trước đây không biết?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hãi hùng.

Ngô Phương Châu thở dài: “Trước đây chắc chắn cũng có, nhưng không tràn lan như vậy. Đội trưởng Biên của chúng tôi nói, có thể là bên Di Hòa đã xảy ra biến, nên bọn tội phạm m.a tú.y muốn phân tán lực chú ý của cảnh sát, vì vậy tối qua không những xảy ra ở khu vực của chúng tôi, mà bên khu thành cũ của đợi trưởng Trương cũng có một vụ.”

“Sau khi chúng tôi phân tích, phát hiện cô có tham gia vào vụ án khu vực Di Hòa, nên tôi mới tìm đến cô đây.” Ngô Phương Châu nói, “Trưa này đi ăn cơm nhé, đội trưởng Biên và đội trưởng Trưởng cũng sẽ đến đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi