ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng anh chợt mềm nhũn, mấy ngày nay quả thực anh rất nhớ người phụ nữ nhỏ bé này.

Vươn bàn tay lớn xoa lên mái tóc mềm mại của Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn không nhịn được lại cúi đầu hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của cô, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến anh thỏa mãn.

Anh kéo nhẹ chiếc chăn, cùng Kỷ Hi Nguyệt nằm chung một giường, rồi nghiêng người ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ động đậy, làm Triệu Húc Hàn không dám nhúc nhích, nhưng dẫu cách một lớp quần áo, bàn tay anh vẫn cảm nhận được đường cong tuyệt mỹ trên thân thể cô.

Lúc còn trên máy bay anh đã tranh thủ đánh một giấc, cho nên bây giờ không muốn ngủ nữa, chỉ nằm nghiêng bất động ngắm nhìn dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt, như thể muốn đưa khuôn mặt của cô khắc sâu vào tâm trí anh.

Từ báo cáo của La Hi, anh biết được rất nhiều chuyện, bao gồm cả vụ án m.a tú.y. Mặc dù Triệu gia không cho phép dính líu tới hai chữ này, nhưng nếu đã liên lụy đến người phụ nữ của anh, anh vẫn sẽ giúp đỡ.

Giúp đỡ trong âm thầm, bí mật giúp đỡ.

Đúng năm giờ bốn mươi, Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã tỉnh giấc, đang định đưa tay dụi mắt thì phát hiện eo mình bị thứ gì đó đè giữ.

Cô choàng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Húc Hàn đang phóng đại trước mặt mình.

“Mẹ ơi! Anh Hàn, anh làm em hết cả hồn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hét lên, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại.

Triệu Húc Hàn liền siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực.

Thân thể của Kỷ Hi Nguyệt chạm sát vào người anh, bị anh ôm chặt, đầu cô hết cách đành phải dựa vào vai anh.

“Sao thế? Vừa về đã muốn vận động à?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngạc nhiên nói.

Triệu Húc Hàn hít một hơi thật sâu, ra sức ngửi lấy mùi hương trên tóc cô.

Kỷ Hi Nguyệt bị giữ một tay, nên chỉ còn một tay ôm anh: “Nhớ em quá rồi đúng không?”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn vùi sâu vào mái tóc cô rồi nhàn nháp đáp, cánh tay anh lại siết chặt hơn nữa.

“Anh Hàn, anh định siết gãy người em luôn đấy à?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, mặc dù trong lòng cô rất xúc động, nhưng thật sự rất đau.

Triệu Húc Hàn lập tức buông cô ra, bốn mắt nhìn nhau.

Trong đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của Triệu Húc Hàn chất chứa sự thâm tình, Kỷ Hi Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào đó, như thể đang nhìn sâu vào vũ trụ bao la, hấp dẫn không tài nào thoát ra được.

Triệu Húc Hàn khẽ chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.

Vừa định áp xuống, Kỷ Hi Nguyệt đã lập tức nghiêng đầu: “Anh Hàn, em chưa đánh răng rửa mặt mà.”

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, sau đó buông cô ra, rầu rĩ nói: “Còn không nhanh đi.”

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo rời giường, nhìn nửa thân trên của Triệu Húc Hàn đang lồ lộ ra ngoài, dáng vẻ muôn phần gợi cảm ấy quả thực khiến người ta có chút thèm muốn.

Kỷ Hi Nguyệt thầm cười ha hả, vào phòng vệ sinh rửa mặt, năm phút sau trở ra liền nhảy thẳng lên giường ôm chầm lấy Triệu Húc Hàn.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa của thím Lý.

“Đại tiểu thư, sắp sáu giờ rồi đấy! Cô ngủ quên à?” Thím Lý không hề biết cậu chủ của mình năm giờ sáng đã trở lại, còn nằm ngủ trong phòng của Kỷ Hi Nguyệt.

Triệu Húc Hàn đang lúc mở cờ trong bụng vì được Kỷ Hi Nguyệt nhào lên ôm chầm thì lại bị tiếng gõ cửa của thím Lý bóp nghẹt.

“A, oh oh, cháu tỉnh rồi!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hét lên với cánh cửa phòng.

“Đúng rồi tiểu thư, cậu chủ về rồi đấy, lát nữa cậu chủ tỉnh dậy có muốn tôi gọi cô xuống ăn cùng không?” Thím Lý hỏi.

“Không cần, không cần đâu, cháu đi tập luyện bây giờ đấy.” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã tái đi thì rất muốn cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi