ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Bàn tay của Triệu Húc Hàn đang đặt trên eo cô bắt đầu vân vê, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật cười nghiêng ngã, cả người càng vùi sâu vào ngực anh.

Thím Lý ở bên ngoài đã rời khỏi, Triệu Húc Hàn liền mạnh mẽ lật người, đem Kỷ Hi Nguyệt đặt dưới thân, sau đó cúi đầu hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.

Anh nhớ cô rất nhiều, hóa ra trên đời này thật sự có chuyện một ngày không gặp dài tựa ba thu.

Kỷ Hi Nguyệt bất chợt căng thẳng, điều cô đang nghĩ trong đầu là liệu mình có tái phát bệnh tâm lý mà mất trí nhớ nữa không?

Song, nhiệt độ và xúc cảm mềm mại trên khóe môi lại khiến tâm tư của cô càng thêm rung động. Ban đầu Triệu Húc Hàn còn hơi dùng lực, nhưng chợt nghĩ đến bệnh tình của Kỷ Hi Nguyệt, anh cũng nhẹ nhàng hơn, không dám làm loạn nữa.

Môi mỏng kề sát nhau, lồng ngực của cả hai càng thêm khẩn trương, Kỷ Hi Nguyệt đưa hai tay đặt lên vai anh, hình như cô có chút căng thẳng, cũng may là Triệu Húc Hàn rất dịu dàng.

“Tiểu thư, không phải cô bị bệnh rồi đấy chứ!” Thím Lý thấy đã mười phút trôi qua mà Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa ra ngoài, bà sợ cô lại phát bệnh như lần trước.

Nên lật đật chạy lên gõ cửa lần nữa, còn định đưa tay mở khóa vào xem thử.

“Cút!” Triệu Húc Hàn tức giận, xoay đầu quát một tiếng về phía cửa.

Thím Lý ở bên ngoài bị dọa đến há hốc, sao cậu chủ lại ở trong này?

Mẹ ơi, không phải bà đã quấy rầy chuyện tốt của hai người họ đấy chứ?

Nếu không cậu chủ cũng đâu nổi trận lôi đình như thế?

Nhưng vừa nãy không phải tiểu thư nói sẽ đi huấn luyện ngay à? Lẽ nào vừa mới tiến hành được một nửa là đã bị bà quấy rầy?

Chết chắc rồi, chỉ e là cậu chủ sẽ xử đẹp bà mất thôi.

Thím Lý ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, trrong lòng thầm cầu nguyện, lần này coi như tiêu rồi, làm sao đây làm sao đây, tiểu thư ơi là tiểu thư, cô làm vậy là hại chết người rồi.

Kỷ Hi Nguyệt cũng bị Triệu Húc Hàn làm cho hết hồn, cô vội vàng vỗ về anh: “Anh Hàn, anh định dọa chết thím Lý à?”

Triệu Húc Hàn giận đến đen mặt, từ trên người Kỷ Hi Nguyệt trèo xuống.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nằm sấp nửa người lên thân trên của anh: “Thím Lý cũng vì quan tâm em thôi mà, ai kêu anh vừa mới sáng ra đã nằm trên giường của em, thím ấy cũng đâu có biết.”

“Xem ra sau này không cần thím ấy ở đây nữa.” Triệu Húc Hàn vẫn còn tức tối, bầu không khí đang ngon lành tự nhiên bị thím Lý cắt ngang.

“Đừng mà. Anh không thể trách thím Lý được. Em thích đồ ăn đồ ăn thím ấy nấu, nên anh không được trách phạt thím ấy. Thím ấy còn bảo vệ và yêu thương em như mẹ em vậy, anh đừng vì chút chuyện nhỏ mà trách phạt người khác được không?” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.

Đôi mắt của Triệu Húc Hàn nhìn chăm chăm vào khóe miệng đang dẩu lên của cô, sau đó nói: “Được rồi, em dậy huấn luyện đi. Anh phải ngủ lại một lát. Trưa nay nhớ về nhà ăn cơm, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Oh, em biết rồi. Anh nằm đây ngủ luôn à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn nhắm mắt, để cơn tức giận của mình từ từ dịu đi.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh có vẻ mệt mỏi thật, liền hôn lên mặt anh một cái rồi nói: “Vậy em ra ngoài đây.”

Triệu Húc Hàn không trả lời, Kỷ Hi Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.

Cô xuống lầu trước, thấy thím Lý đang ở trong phòng bếp thơ thơ thẩn thẩn, vẻ mặt thê thảm không tả được.

“Thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt gọi.

Thím Lý xoay đầu, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại nhìn phía sau cô: “Cậu chủ chưa xuống sao?”

“Chưa đâu, anh ấy vừa mới về, mệt quá nên đang ngủ trong phòng của cháu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Tôi nói này tiểu thư, các cô đúng là làm người khác hết hồn đấy. Làm sao tôi ngờ được là sẽ quấy rầy chuyện tốt của cậu chủ chứ? Tôi còn tưởng là cô bị bệnh nữa đấy, sớm biết thì tôi sẽ không đến gõ cửa đâu.” Thím Lý tủi thân nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi