ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Tới giờ cơm tối, Triệu Húc Hàn đưa Kỷ Hi Nguyệt đến một nhà hàng Tây cao cấp, thưởng thức đồ Tây chính gốc, còn được xem ban nhạc người da đen biểu diễn. Hai người đang hẹn hò như  những đôi tình nhân khác.

Mãi đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến. Triệu Húc Hàn cũng vừa dùng xong bữa tối, nhìn thấy điện thoại, đột nhiên hơi thở thư thái trên người biến mất trong tích tắc, cả người anh lại trở nên lạnh lùng và sắc bén.

Kỷ Hi Nguyệt ăn xong tráng miệng, xoa bụng dựa vào ghế, thấy biểu cảm của Triệu Húc Hàn thì không khỏi thắc mắc.

“Thước Phong và Quy Mao đã tìm thấy Mai Ngọc rồi, nhưng Quy Mao bị thương khá nghiêm trọng.” Triệu Húc Hàn lập tức đứng lên, “Chúng ta đi thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt trong lòng chấn động, không ngờ Quy Mao lại bị thương, vậy chứng tỏ Mai Ngọc còn mạnh hơn cả Quy Mao. Có điều Thước Phong và Quy Mao vẫn đi cùng nhau, làm sao Quy Mao bị thương được?

Hai người mà vẫn không đấu lại một người, chuyện này thật sự rất đáng sợ.

“Bọn họ đang ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt đuổi theo hỏi Triệu Húc Hàn.

“Đang ở trong phòng khám của một người bạn. Giờ anh với em sang đó, còn Tiêu Ân đưa đồ về trước.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Được.”

“Em có mang theo tiền xu không?” Triệu Húc Hàn hỏi cô.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Trong ba lo của em có một ít.” Cô luôn mang theo ba lô nhỏ, để vài thứ linh tinh như tiền lẻ và di động.

Triệu Húc Hàn gật đầu. Tìm Tiêu Ân dặn dò vài câu xong, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi. Tiêu Ân cũng lái xe về toà cao ốc của Triệu gia trước.

Tài xế taxi thấy hai vị khác nước ngoài thì rất nhiệt tình bắt chuyện, ban đầu Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt còn đáp lại mấy câu, lát sau thấy tài xế càng nói càng hăng, hai người đều cảm thấy bực mình, không tiếp lời anh ta nữa. Người tài xế đó chỉ có thể nhún vai, trong miệng lầm bà lầm bầm, hình như còn chen vào mấy câu chửi rủa.

Anh ta tưởng Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt nghe không hiểu, nhưng thực chất là hai người không có tâm trạng đi so đo với anh ta mà thôi.

Đến địa điểm chỉ định, cả hai nhanh chóng xuống xe. Triệu Húc Hàn trả tiền phí, còn Kỷ Hi Nguyệt đứng sau cầm đồng xu phi thẳng vào bánh xe của tên tài xế này.

Thấy đồng xu đã găm hẳn vào bánh xe, Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng, để xem tên này gặp xui xẻo thế nào.

Hai người đưa mắt nhìn tòa nhà kiểu Mỹ trước mặt. Đây là khu biệt thự biệt lập, hàng xóm ở cách nhau rất xa, có cả nhà để xe riêng và sân vườn gì đó… hoàn toàn cách biệt với trung tâm thành phố.

Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt bước tới gõ cửa. Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Người mở cửa là một phụ nữ ngoại quốc. Triệu Húc Hàn nói chuyện với cô ấy bằng thứ tiếng Anh lưu loát.

Người phụ nữ đó gật đầu và dẫn họ vào trong, nhưng không vào phòng mà là xuống tầng hầm.

Kỷ Hi Nguyệt ngửi thấy mùi máu trên cầu thang.

Bên dưới có một số thiết bị y tế đơn sơ, Quy Mao đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, trước ngực quấn đầy băng gạc, trên tay truyền nước biển, dáng vẻ rất yếu ớt.

Thước Phong thấy hai người bước vào, vội vàng chạy đến.

“Chuyện gì đây?” Triệu Húc Hàn thấy Quy Mao hôn mê, liền đanh mặt hỏi Thước Phong.

Thước Phong đột nhiên quỳ một gối xuống, khó chịu nói: “Mai Ngọc còn đáng sợ hơn chúng ta nghĩ. Hắn ta là một cao thủ ám khí. Ngực của Quy Mao bị phi đao của hắn ta phóng trúng, sau đó hắn ta bỏ chạy.”

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khó coi. Thấy Quy Mao như vậy, trong lòng cô cũng rất khó chịu. Một cao thủ khí công mà bây giờ lại yếu ớt như vậy, cô thật sự không còn vui nổi.

Từ bên kia có một vị bác sĩ bước tới, trên tay vẫn đang cầm khăn lông lau tay, điều đặc biệt là người này lại là một bác sĩ người Trung Quốc.

“Đây là bác sĩ Tưởng, là người của Triệu gia.” Triệu Húc Hàn giới thiệu với Kỷ Hi Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi