ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu chào hỏi bác sĩ Tưởng, trong lòng cũng không có quá ngạc nhiên, dù sao công việc kinh doanh của Triệu gia ở Bắc Mỹ cũng không ít, tất nhiên phải chuẩn bị sẵn rất nhiều thứ.

Triệu Húc Hàn hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Dao đâm rất sâu, nhưng cũng may là Quy Mao né được vùng tim. Người thì đã cứu được, nhưng phải nghĩ ngơi để dưỡng thương.” Bác sĩ Tưởng đáp.

Triệu Húc Hàn thở phào nhẹ nhõm, nói tiếng cảm ơn với bác sĩ Tưởng, sau đó bác sĩ Tưởng ra về.

Triệu Húc Hàn bước tới bên cạnh Quy Mao, Kỷ Hi Nguyệt thấy cơ mặt của anh khẽ run rẩy. Cô hiểu được tâm trạng của anh. Người của mình bị thương đến như vậy, chắc hẳn trong lòng anh rất khó chịu.

“Cậu chủ, Mai Ngọc tuyên bố rằng hắn ta sẽ giết hết bốn ám vệ của chúng ta.” Thước Phong đột nhiên lên tiếng.

Triệu Húc Hàn ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt sắc lẹm như kiếm.

Thước Phong sợ hãi cúi đầu. Triệu Húc Hàn hỏi anh ta: “Lý do?”

“Mai Ngọc nói hắn ta chưa từng thất bại nhiệm vụ nào trong sự nghiệp của mình, lần này hắn ta bị vấp ngã trong tay chúng ta, vì vậy hắn muốn để cho chúng ta biết sự đáng sợ của hắn.” Thước Phong đáp.

Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, dáng vẻ hết sức lạnh lùng: “Nói năng hùng hồn đấy. Tôn gia muốn công khai khiêu chiến với Triệu gia chúng ta sao?”

Thước Phong đáp: “Chuyện này tôi không rõ. Tôi có hỏi nhiệm vụ lần này của hắn là gì, nhưng hắn chỉ cười khẩy một tiếng thay cho câu trả lời. Tôi có cảm giác là lần này có liên quan đến Triệu gia của chúng ta.”

Triệu Húc Hàn không đáp lại, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Biết anh ta đang trốn ở đâu không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Thước Phong lắc đầu, sau đó nói: “Tôi điều tra được hắn ta có một người bạn gái.”

Triệu Húc Hàn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ hung ác: “Địa chỉ!”

Thước Phong lấy đi động ra gửi một địa chỉ cho Triệu Húc Hàn, sau đó Triệu Húc Hàn nói với Thước Phong: “Ở lại đây chăm sóc cho Quy Mao, bên chỗ Mai Ngọc tôi sẽ xử lý.” Nói rồi anh kéo Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi.

Hai người ra cổng bắt taxi, đi về hướng địa chỉ trên điện thoại của Triệu Húc Hàn.

“Anh Hàn, chúng ta đến nơi ở của bạn gái Mai Ngọc sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Hay là em về trước phòng trước đi?” Triệu Húc Hàn nhìn cô nói.

“Không, em muốn đi với anh. Anh làm gì em cũng muốn theo anh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu.

Triệu Húc Hàn ôm lấy cô, sau đó thì thào: “Tiểu Nguyệt, anh, có thể anh sẽ làm chuyện xấu.”

Cơ thể Kỷ Hi Nguyệt chợt cứng lại: “Nếu chuyện đó là để bảo vệ những người mà mình quan tâm, em sẽ ủng hộ anh hai tay hai chân.”

“Dù tổn thương người vô tội?” Triệu Húc Hàn nhìn sâu vào đôi đồng tử xinh đẹp của cô, hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó nhấc bàn tay đang đeo nhẫn của hai người lên: “Nếu phải xuống địa ngục, vậy cả hai chúng ta cùng đi!”

Nội tâm Triệu Húc Hàn nhất thời rung động, vòng tay ôm cô càng chặt hơn. Mặc dù anh không đáp lại, nhưng Kỷ Hi Nguyệt biết trong lòng anh lúc này đang mất bình tĩnh.

Một lúc lâu sau, Triệu Húc Hàn gọi điện thoại cho Tiêu Ân, kêu Long Bân đưa đồ đến.

Nhà bạn gái của Mai Ngọc cũng ở ngoại thành, cũng là kiểu biệt thự nhỏ phương Tây. Lúc này bên trong tối đen như mực, hình như là không có ai ở nhà, nhưng giờ này đi ngủ thì vẫn còn hơi sớm.

Hai người không dừng xe trước mặt ngôi biệt thự mà chạy thẳng qua, sau đó xuống xe trước một siêu thị.

“Đợi Long Bân đưa đồ đến rồi hành động.” Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt tới một chiếc ghế dài trên lối đi bộ ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra kiểm tra gì đó.

“Anh Hàn, đâu có gì chắc chắn là Mai Ngọc sẽ đến tìm bạn gái của hắn?” Kỷ Hi Nguyệt lo họ đến đây vô ích.

Triệu Húc Hàn đáp: “Nếu quan tâm chắc chắn sẽ quay về.”

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, nhưng cô lại nói: “Biết đâu Mai Ngọc không nói cho cô ta biết gì thì sao? Dù gì thì Mai Ngọc cũng là một sát thủ, liệu hắn ta có nói không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi