ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói: “Chuyện của cháu? Cháu thì có chuyện gì?”

Thím Lý cười khổ: “Tôi đâu có biết. Nhưng cô nghĩ nếu không phải chuyện của cô thì cậu chủ có để cho thiếu gia Vân Sâm đến đây đây đợi cậu ấy không?”

Kỷ Hi Nguyệt ngẩn ra mấy giây, sau đó mới sực hiểu, với mức độ nhỏ mọn và ghen tuông của tên Triệu Húc Hàn kia, e là ngay cả mặt của Triệu Vân Sâm cũng không để cho cô nhìn thấy chứ đừng nói để cậu ta đến đây đợi.

Vậy thì chuyện này rất có khả năng là có liên quan đến cô.

“Chuyện của cháu?” Kỷ Hi Nguyệt tự lẩm bẩm một mình, cô thì có chuyện gì? Triệu Vân Sâm bảo là bố của cậu ta kêu cậu ta đến đây, vậy mới thấy khó hiểu hơn chứ. Triệu Nhất Gia với cô thì có chuyện gì liên quan đến nhau?

Lần trước gặp nhau trong bữa cơm, tuy Triệu Nhất Gia không nói với cô được một câu đàng hoàng tử tế, nhưng cũng đâu có xích mích gì, cùng lắm là không muốn cô làm chủ mẫu của Triệu gia thôi, bởi vì bọn họ cần Úy Mẫn Nhi.

“Đừng nghĩ nữa, lát nữa là biết thôi mà. Cô uống chút canh trước nhé, để tôi bưng ra.” Thím Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó đi thẳng tới phòng ăn, trong tay còn cầm thêm máy tính bảng, ngồi xuống lướt tin tức.

Thím Lý bưng ra hai bát canh, Triệu Vân Sâm đi theo phía sau.

Kỷ Hi Nguyệt phớt lờ cậu ta, ngồi uống phần của mình. Triệu Vân Sâm nhìn cô, sau đó nói: “Kỷ Hi Nguyệt, không ngờ cô còn là một phóng viên nhỉ.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu ta.

Triệu Vân Sâm uống hớp canh, sau đó cười nói: “Cô nghĩ cô giấu được lâu vậy sao? Nếu tôi điều tra cô sớm hơn, có lẽ đã biết từ lâu rồi.”

“Biết thì đã sao?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Trước sau gì cũng công khai thôi mà.”

“Thì sao đâu. Chỉ là không ngờ cô lợi hại vậy thôi. Đưa được nhiều tin đấy chứ. Thế mà trước đây không biết cô lại giỏi như vậy.” Triệu Vân Sâm rất cảm thán, lúc biết Kỷ Hi Nguyệt là Vương Nguyệt, tam quan của cậu đã thay đổi.

Người phụ nữ thích ăn diện diêm dúa của năm nào không ngờ lại có tinh thần chuyên nghiệp và mạnh mẽ như vậy.

“Cậu bỏ lỡ nhiều thứ lắm.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.

Triệu Vân Sâm có chút ngượng ngùng, cúi đầu uống canh, sau đó kiếm chủ đề trò chuyện: “Húc Nguyệt của cô thế nào rồi?”

“Triệu Vân Sâm, cậu không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu. Tôi bận lắm!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội quát một tiếng.

Triệu Vân Sâm tức đến phát run: “Cô đừng ở đó không biết tốt xấu. Tôi nói chuyện đàng hoàng mà cô có thái độ gì vậy!”

“Vậy nhớ lại coi ba năm nay cậu dùng thái độ gì đối với tôi?” Kỷ Hi Nguyệt híp mắt lại.

Triệu Vân Sâm chết sững, trong đầu quả nhiên hồi tưởng lại khoảng thời gian ba năm vừa qua. Đúng là cậu ta đối xử với Kỷ Hi Nguyệt rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn chê cô phiền phức, còn to tiếng quát tháo và đuổi cô, thậm chí còn đẩy cô cho mấy người đàn ông khác.

Bây giờ nhớ lại, Triệu Vân Sâm cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch, nhưng mọi chuyện đã là quá khứ, tại sao không thể bỏ qua mà bắt đầu lại?

“Tôi xin lỗi còn không được sao?” Triệu Vân Sâm tấm tức.

“Đợi ba năm nữa rồi nói xin lỗi đi!” Kỷ Hi Nguyệt đáp trả.

Triệu Vân Sâm đột nhiên tối sầm mặt: “Ba năm!? Ý cô là phải ba năm nữa mới tha thứ cho tôi? Tức là ba năm sau cô sẽ không giữ thái độ như vậy với tôi nữa?”

“Đừng nằm mơ, Triệu Vân Sâm, tôi hỏi cậu, tên Khưu thiếu đó đâu rồi! Quay về chưa?” Ấn tượng sâu sắc nhất của Kỷ Hi Nguyệt là khoảnh khắc xém chút nữa bị tên Khưu thiếu cưỡng hiếp, và mọi chuyện đều do tay Triệu Vân Sâm này đẩy cô cho tên đàn ông khốn nạn đó.

“Khụ khụ, chưa về. Kỷ Hi Nguyệt, cô cũng bớt thù hận đi. Lúc đó mọi người đều là tuổi trẻ sốc nổi nên chỉ đùa giỡn cho vui thôi, Khưu thiếu cũng đâu làm được gì cô.” Triệu Vân Sâm không muốn hại bạn mình.

“Thế à? Đùa giỡn cho vui? Thế tôi cũng muốn đùa giỡn cho vui. Hoặc cậu, hoặc là Khưu thiếu, cậu tự chọn đi!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi