ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Vân Sâm  không khỏi biến sắc: “Vậy, vậy thì cô tìm cậu ta đi. Sang năm chắc cậu ta về rồi đấy.”

Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã khác xưa, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh người, nên cậu ta không muốn bị đánh thành đầu heo thêm lần nào nữa.

Kỷ Hi Nguyệt cười nhạo cậu ta một tiếng, sau đó tiếp tục xem máy tính bảng của cô, bên trên là trang web tin tức của Cảng Long.

Trong ba ngày cô đi vắng, có rất nhiều tin tức được đăng tải, nhưng bảng tin có lượt truy cập khủng nhất vẫn là các tin tức lần theo dấu vết của bọn buôn lậu m.a tú.y. Thấy tên Vương Nguyệt xuất hiện trên đó, khóe miệng cô không khỏi run rẩy.

Triệu Vân Sâm vừa uống canh vừa len lén nhìn cô, Kỷ Hi Nguyệt tất nhiên biết tỏng.

“Triệu Vân Sâm, cậu không cần con mắt nữa đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên xoay đầu, đúng lúc bắt gặp Triệu Vân Sâm đang nhìn trộm cô.

Mặt Triệu Vân Sâm liền nóng lên: “Đồ thần kinh! Tôi không nói chuyện, chẳng lẽ không được nhìn luôn sao!”

“Đừng nhìn tôi!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

“Tôi đâu thèm nhìn cô. Tôi là đang nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, cảm thấy có chút đặc biệt.” Triệu Vân Sâm đúng là đang nhìn chiếc nhẫn hoa lan trên ngón tay Kỷ Hi Nguyệt.

“Coi như cậu cũng có mắt nhìn đấy.” Khẩu khí của Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng có chút ôn hòa. Nhìn chiếc nhẫn, bản thân cô cũng cảm thấy hài lòng.

“Chiếc nhẫn hoa lan này rất độc đáo, của chú ba tôi tặng đúng không? Chỉ có chú ba mới thích hoa lan thôi.” Triệu Vân Sâm nói.

Trong Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt: “Xem ra cậu cũng hiểu chú ba cậu nhỉ.”

“Hoa lan là loài hoa mà mẹ của chú ba thích nhất. Trong biệt thự hay công ty của chú ba đều có các chậu hoa lan. Ngay cả đứa ngốc cũng biết nữa là.” Triệu Vân Sâm khinh thường Kỷ Hi Nguyệt.

“Cậu hiểu mẹ của anh ấy lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Vân Sâm thoáng ngẩn người, sắc mặt có chút khó xử, lắc đầu nói: “Không hiểu.”

“Cậu từng gặp chưa?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi, nhưng sau đó sực nhớ ra, lúc mẹ của Triệu Húc Hàn mất, anh Hàn được tám tuổi, còn Triệu Vân Sâm chỉ mới lên hai, cô đúng là hỏi ngốc rồi.

“Chưa. Lúc mẹ chú ấy mất, năm đó tôi chỉ mới hai tuổi, còn chú ba thì cũng vừa lên tám thôi.” Triệu Vân Sâm khẽ chép miệng.

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Sao mẹ anh lại chết?”

“Tai nạn, đang đi du lịch thì xảy ra tai nạn, bị rơi xuống biển rồi chết đuối.” Triệu Vân Sâm đáp: “Tiểu Nguyệt, cô đừng nhắc chuyện này trước mặt chú ba, chú ấy sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Vậy cậu kể tôi nghe mấy chuyện mà cậu biết đi.” Kỷ Hi Nguyệt liền nhích đầu tới.

Triệu Vân Sâm nghệt ra: “Tôi thì biết gì. Không biết chuyện gì cả. Đều là chuyện của người lớn.”

“Chẳng lẽ bà của cậu hay bố cậu chưa từng nhắc đến?” Kỷ Hi Nguyệt gặng hỏi.

Triệu Vân Sâm tỏ ra bực dọc: “Nhắc gì chứ. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, chuyện giữa người lớn sao hiểu hết được. Tôi chỉ nhớ là ông nội tôi không hề yêu thương đứa cháu đích tôn này, nhưng lại rất yêu thương cậu con trai út là chú ba.”

“Vớ vẩn! Nếu lão chủ nhân không yêu thương cậu, chắc cậu được thả khỏi Thụy Sĩ?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cậu ta.

“Tôi biết, nhưng vẫn thua xa chú ba. Ông nội tôi gần về già mới có chú ba, còn là đứa con do người phụ nữ đó sinh ra, nên ông tôi rất nuông chiều chú ấy.”

“Chuyện này không phải rất bình thường sao? Cuộc hôn nhân giữa bà nội cậu và ông nội cậu chỉ là liên hôn vì lợi ích, còn mẹ của chú ba cậu mới là tình yêu chân chính của ông nội cậu.”

“Cô, sao cô biết?” Triệu Vân Sâm rất kinh ngạc.

“Tôi là phóng viên mà, chắc chắn phải điều tra về mấy tin đồn như vậy chứ. Tôi còn phát hiện ra nhiều tin đồn đáng sợ hơn nữa kìa!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Sao cơ!” Sắc mặt của Triệu Vân Sâm mỗi lúc một khó coi.

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, thấp giọng nói: “Nghe đồn đâu mẹ của anh Hàn không phải chết do tai nạn, mà bị chính bà nội ruột của cậu hại chết đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi