ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Nàng vừa mới ngồi xuống, Đế Phất Y lập tức đẩy qua một chén rượu, cười như không cười nói: "Tới, bổn tọa cũng mời nàng uống một chén rượu."

Cố Tích Cửu luôn có cảm giác nụ cười này của hắn không có ý tốt. Nàng nhìn vào chén rượu hình nụ hoa trước mặt cùng với rượu màu hồng nhạt bên trong, sau đó lại nhìn nhìn Đế Phất Y, không hiểu lần này có chuyện gì đã xảy ra với hắn.

Chẳng phải hắn nói, hắn không dùng chung chén rượu với người khác hay sao? Lần này vì sao lại......

Có phải hắn cãi nhau với Vân Thanh La hay không, vì thế hắn đang cố ý dùng nàng để kích thích đối phương?

Chất liệu của chén rượu kia cực kỳ đặc biệt, ánh mắt độc như Cố Tích Cửu cũng không thể nhìn ra nó được làm từ chất gì, nhưng nhất định là cực kỳ quý báu.

Hoa văn trên chén rượu cũng rất khác thường, được điêu khắc bởi bậc thầy khí sư, có thể cần ba năm để hoàn thành nó!

Thứ quý giá như vậy, sau khi nàng dùng xong thì hắn sẽ không tuỳ tiện vứt đi, đúng không?!

Nàng từng nghe nói, khi đồ của hắn bị người khác dùng qua, hắn sẽ không chút khách khí mà tiêu hủy nó!

Cố Tích Cửu nhớ tới kết cục của bộ rượu cụ bằng ngọc vừa rồi, do dự một lát.

"Như thế nào? Sợ ta hạ độc ở trong rượu sao?" Đế Phất Y căn bản không thèm để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, chống một tay lên cằm nhìn nàng.

"Sao có thể? Tả thiên sư đại nhân hiểu lầm." Cố Tích Cửu nâng chén rượu trước mặt lên và uống một hơi cạn sạch, còn cho hắn nhìn thấy đáy chén.

Mặc kệ, dù sao hắn hủy cũng hủy đồ của hắn, không liên quan gì tới nàng!

Đế Phất Y lúc này mới vừa lòng, cũng nâng chén rượu trước mặt mình lên uống: "Chén rượu này xem như bổn tọa tiễn ngươi."

"Đa tạ." Cố Tích Cửu thuận miệng nói lời cảm tạ, nhưng không để ở trong lòng.

Nếu như đã là từ biệt, những người khác đều có lễ vật, vừa rồi đa số mọi người đều đã đưa tới, hơn nữa lễ vật của mỗi người đều rất quý báu, cơ bản đều là giải độc phòng thân, ngay cả vị cô nương Vân Thanh La cũng tặng nàng một lọ thuốc giảm đau rất tốt.

Tả thiên sư đại nhân vừa rồi vẫn không nói gì, hiện tại chỉ đưa nàng một chén rượu cho qua, thật là nhỏ mọn!

Khi Tả thiên sư yêu cầu Cố Tích Cửu ngồi xuống uống rượu, mọi người cũng kinh ngạc đến nỗi tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra ngoài, nhưng sau khi nghe hắn một câu cuối cùng này, bọn họ đều cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.

Vân Thanh La đối diện cũng nâng một chén rượu lên và hướng về Cố Tích Cửu, nhẹ nhàng nói: "Cố cô nương, ta cũng kính ngươi chén nữa, chúc ngươi có thể sớm ngày bình an trở về, tới lúc đó ta lại mời ngươi uống rượu hóng gió."

"Đa tạ." Cố Tích Cửu nói một tiếng cảm tạ. Ra hiệu cho thị nữ bên cạnh, ý bảo nàng ấy mang bộ rượu cụ và bầu rượu của mình lại đây.

Nàng dùng bầu rượu của Đế Phất Y chỉ vì rót rượu cho hắn, không phải rót cho mình.

Theo những gì hắn nói, hắn chỉ đưa nàng một chén rượu để uống, nếu nàng tự mình uống thêm một chén nữa của hắn, đoán chừng có thể khiến hắn tức giận. Nàng cần gì phải mất mặt như vậy?

Vì thế nàng vẫn nên dùng bộ rượu cụ ban đầu của mình sẽ an toàn hơn.

Đế Phất Y nhìn nàng ngồi bên cạnh. Rõ ràng hai người ngồi gần nhau, nhưng nàng lại ngồi rất ngay ngăn thẳng người, cách một sải tay với hắn, giống như nàng đang cố gắng duy trì khoảng cách, muốn tránh khỏi sự nghi ngờ......

Đôi mắt hắn trở nên thâm sâu. Hắn giơ tay lên, bầu rượu trên bàn nhảy lên, tự động rót một chén rượu nữa cho nàng, sau đó lại đẩy đến trước mặt nàng: "Bổn tọa vừa rồi kính ngươi một chén, ngươi không kính lại bổn tọa một chén hay sao?"

Cố Tích Cửu: "......" Nàng còn chưa uống rượu do Vân Thanh La kính, hắn chặn ngang như thế thích hợp hay sao?

Nàng ngập ngừng, Đế Phất Y đã bưng chén rượu trước mặt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, rất rõ ràng là đang chờ nàng kính rượu hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi