ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Người này tương đối khó tính, không dễ chọc chút nào, vì thế Cố Tích Cửu đành phải xin lỗi cười cười với Vân Thanh La, sau đó nâng chén rượu trước mặt lên, chạm vào chén rượu Tả thiên sư đang vươn ra trước mặt, một lần nữa uống một hơi cạn sạch.

Rượu của Đế Phất Y lần này không biết là rượu gì, rất ngon. Nó chẳng những không khiến nàng say, khi nàng càng uống thì cảm thấy càng tỉnh táo hơn, thậm chí một chút cảm giác say lúc nãy cũng đã biến mất.

Lúc này thị nữ kia cũng đem bộ rượu cụ vừa rồi Cố Tích Cửu sử dụng tới, đặt ở trước mặt nàng.

Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn tự mình rót một chén rượu để đáp lễ Vân Thanh La, không ngờ Đế Phất Y ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi một câu: "Rượu của bổn tọa không hợp với khẩu vị của nàng?"

"...... Rất hợp."

"Vậy vì sao phải đổi rượu?"

"Điều này...... Ta vẫn có thể uống rượu của Tả thiên sư đại nhân ư?" Cố Tích Cửu không chắc chắn hỏi.

"Tối nay có thể."

Được thôi, Cố Tích Cửu yên tâm!

Thật ra, rượu của Tuyên Đế cũng rất ngon, nhưng so với rượu này của Đế Phất Y, vẫn còn kém hơn nhiều. Cố Tích Cửu tất nhiên nguyện ý uống rượu của hắn.

Vì thế nàng lại tự mình rót ra một chén, đáp lễ lại Vân Thanh La.

Một hồi phong ba nho nhỏ cứ như vậy trôi qua. Trong đại điện một lần nữa lại ăn uống linh đình, trở lại bình thường.

Tuy nhiên, đó chỉ là bề mặt.

Sự tương tác giữa Cố Tích Cửu và Đế Phất Y không biết khiến cho bao nhiêu người nổi lên sóng gió trong lòng.

Chẳng qua mọi người đều rất giỏi che dấu mà thôi.

Một số người lại tiếp tục lần lượt kính rượu Cố Tích Cửu. Vì có rất nhiều người nên nàng tất nhiên sẽ không uống một hơi cạn chén, nàng chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà thôi.

Bởi vì có quá nhiều nhiều, cho dù chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nàng cũng uống vào không ít rượu, đoán chừng khoảng sáu chén rượu!

Trong thời gian đó, nàng cũng rót rượu cho Đế Phất Y vài lần.

Bầu rượu nhỏ của hắn giống như con suối vĩnh sẽ không khô cạn, bất luận Cố Tích Cửu rót ra bao nhiêu lần, rượu bên trong vẫn luôn tràn đầy, khiến Cố Tích Cửu có thể yên tâm mà uống.

Dung Triệt đứng lên, nhấc chén rượu trong tay hướng về phía Cố Tích Cửu, cười nói: "Tích Cửu, vừa rồi nàng ngồi bên cạnh nhưng ta chưa kịp kính rượu nàng, thật sự nên phạt. Ta tự phạt mình hai chén, nàng cứ thoải mái uống là được."

Hắn ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, sau đó lại rót ta một chén và uống cạn lần nữa.

Đối phương hào sảng như thế, Cố Tích Cửu tất nhiên không muốn sơ sài, vì thế nàng cũng rót đầy một chén. Khi nàng đang muốn bưng lên để uống, một bàn tay đã ấn trên mu bàn tay của nàng, ngăn nàng lại: "Nàng muốn say khi bổn tọa ném nàng vào trong rừng rậm hắc ám?"

Bàn tay của hắn ấm áp, nhiệt độ kia dường như có thể thấm theo làn da vào trong trái tim nàng!

Cố Tích Cửu hơi cứng người, nàng muốn rút tay về, nhưng nhất thời không thể thành công.

Đế Phất Y trực tiếp lấy chén rượu ra khỏi tay nàng, thản nhiên nói: "Nàng không phải là thùng rượu, uống nhiều như vậy làm gì. Lúc này người kính rượu nàng đa số đều không có ý tốt......""

Cố Tích Cửu: "......"

Mọi người:"......"

Hắn lại đảo qua mọi người, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: "Ai còn muốn kính rượu nàng? Cùng nhau qua đây! "

Ai còn dám kính?!

Ngay cả Dung Triệt cũng có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng nói: "Tích Cửu, nàng không cần uống nữa, tiết kiệm năng lượng để ngày mai đi vào rừng rậm hắc ám."

Mọi người lần lượt phụ họa đồng ý.

Đến lúc này, ngoại trừ những người không đủ nhạy cảm, những người khác đều mơ hồ cảm thấy được thái độ bất thường của Đế Phất Y đối với Cố Tích Cửu ——

Dường như có chút ái muội mơ hồ......

Có khả năng này sao?

Tả thiên sư vạn năm chưa từng động tâm, chẳng lẽ lại động tâm với một tiểu loli?

Mặc dù tiểu loli này cực kỳ có bản lĩnh, nhưng vài thập niên qua có rất nhiều người còn có bản lĩnh lớn hơn nàng! Thậm chí còn xinh đẹp hơn nàng, nhưng chưa từng thấy Tả thiên sư động tâm với bất cứ người nào. Vì sao lần này......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi