ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Khuôn mặt Cố Tích Cửu khẽ biến sắc: "Ngừng thở, mùi hương này lạ quá!"

Sau khi con ngao sửng sốt một lúc, hai lớp vỏ liều mạng nhấp nháy: "Thơm quá! A a, thơm quá!" Nó quay cuồng một cái, muốn chạy theo mùi hương về phía trước.

Tư Thẩm dẫm một chân ở trên nó, trầm giọng nói: "Ngươi muốn trở thành thức ăn hay sao?"

Con ngao giống như ăn phải mê dược, giãy giụa ở dưới chân hắn: "Thơm quá! Ta muốn lên đó ăn......"

Cố Tích Cửu không nói lời nào, giơ tay áo lên, một luồng gió xoáy từ trong ống tay của nàng, bay thẳng ra ngoài.

Toàn bộ mùi hương trong động bị gió thổi ra ngoài, không lưu lại chút nào.

Con ngao giống như bừng tỉnh từ trong mộng, mở vỏ ra nhìn nhìn xung quanh: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tư Thẩm tìm một khối đá xanh ngồi xuống: "Không có gì, chỉ là ngươi thiếu chút nữa đã tự động trở thành thức ăn mà thôi."

Con ngao: "......"

Cố Tích Cửu dò hỏi: "Mùi hương kia là do thú cấp 8 phát ra để hấp dẫn những loài thú khác?"

Tư Thẩm gật đầu: "Không sai, thú cấp 8 khi phá xác cần một lượng máu và thức ăn lớn, vì thế nó sẽ phát ra một mùi hương kỳ lạ. Mùi hương này sẽ thu hút những con thú khác, tự động tiến đến chịu chết......"

Giống như để nghiệm chứng lời Tư Thẩm nói, lúc này âm thanh trên mặt đất giống như hàng vạn con ngựa đang lao nhanh, dường như có rất nhiều loài thú đang vội vàng chạy tới.

Đám người Cố Tích Cửu ở dưới nền đất cũng có thể cảm ứng được loại chấn động này.

"Phong Triệu có thể sẽ trở thành thức ăn của nó hay không?" Cố Tích Cửu không nhịn được hỏi tiếp một câu.

Tư Thẩm không nói gì, chỉ vỗ vỗ tay nàng.

Tình huống này hắn cũng lần đầu tiên gặp được, vì thế hắn cũng không biết.

Theo đạo lý mà nói, thú cấp 8 phá xác sẽ ăn tất cả những con thú hoặc người quanh mình có phẩm cấp thấp hơn nó. Phong Triệu là thú cấp 5, hơn nữa còn bị trọng thương không thể hành động, đúng là thức ăn có sẵn của nó......

Ánh sáng màu tím phía trên phát sáng lần nữa, tiếp theo liền truyền đến từng trận thú rống, những tiếng rống hoảng sợ, kinh hoàng, tuyệt vọng, vật lộn, yếu dần.

Rõ ràng, những con thú cấp 5 bị hấp dẫn tới, đã bị quả trứng kia hút.

Cố Tích Cửu lo lắng trong lòng, nàng biết rõ những con thú cấp 5 ở đây rất lợi hại, vừa rồi Đao Thanh Dương và tám vị trưởng lão đều là cấp cao thủ, cùng nhau chiến đấu với một con Phong Triệu là thú cấp 5, nhưng phải đánh hết sức mình như vậy. Hiện tại nghe âm thanh hung thú chạy tới vừa rồi, đoán chừng có khoảng bảy tám con, chỉ trong giây lát đều bị cắn nuốt. Quả trứng này lợi hại bao nhiêu? Trong trứng sẽ là cái gì?

Một con thú cấp 8, nàng chưa từng nhìn thấy?!

"Tiểu Thương, ngươi nói trong trứng sẽ là cái gì?"

Thương Khung Ngọc thành thật nói: "Không biết, thông tin về thú cấp 8 của ta rất ít. Theo ta được biết, chỉ có thú một sừng của Tả thiên sư là thú cấp 8, những tọa kỵ của các đệ tử thiên bẩm khác đều là thú cấp 6 hoặc cấp 7......"

Thì ra thú cấp 8 hiếm thấy như vậy!

Cố Tích Cửu chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn nhảy ra ngoài để xem.

"Chủ nhân, ngươi đừng mơ tưởng thu phục nó, thú cấp 8 cần tu sĩ có linh lực đạt tới cấp 9 mới hàng phục được nó. Chúng rất cao ngạo, chỉ hàng phục những kẻ có công lực mạnh hơn chúng." Thương Khung Ngọc dội nước lã cho nàng.

Cố Tích Cửu đỡ trán: "Tiểu Thương, ngươi không giội nước lã sẽ chết hay sao?"

"Chủ nhân, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Ài, lời nói thật khó nghe." Thương Khung Ngọc than thở.

Nó vừa mới nói xong câu này, đột nhiên ánh sáng màu tím trên đỉnh đầu chợt lóe, một vật rơi thẳng xuống từ trên không trung!

Mục tiêu, đầu của Cố Tích Cửu!

"Cẩn thận!" Tư Thẩm hất một ống tay áo, vật phát ra ánh sáng màu tím quay tròn ở trong không trung, không hề bị gió từ ống tay áo Tư Thẩm hất bay, ngược lại nghiêng nghiêng hạ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi