ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu cuối cùng nhìn thấy rõ đó là thứ gì.

Một quả trứng màu tím lấp lánh!

Quả trứng kia lớn bằng trứng đà điểu, trên thân trứng lấp lánh ánh sáng màu tím, sắp rơi xuống mặt đất.

Rơi xuống từ trên cao như vậy, quả trứng này sẽ bị nứt ra?!

Cố Tích Cửu gần như không hề suy nghĩ, ném sợi dây mềm trên cổ tay ra, cuốn lấy quả trứng kia ——

Ánh sáng màu tím trên quả trứng đột nhiên mở rộng, khiến sợi dây kia cũng biến thành màu tím đậm, với tốc độ nhanh như chớp, ánh sáng màu tím nháy mắt lan theo sợi dây mềm ——

"Cẩn thận!" Sắc mặt Tư Thẩm khẽ biến, lòng bàn tay có ánh sáng năm màu chợt lóe, trực tiếp cắt sợi dây kia.

Sợi dây kịp thời bị chặt đứt, rơi xuống mặt đất. Mặt đất trong nháy mắt biến thành màu tím ——

Tư Thẩm kéo Cố Tích Cửu bay nghiêng ra ngoài, tránh thoát khỏi phạm vi màu tím. Khi bọn họ rơi xuống mặt đất, hắn hiếm khi tức muốn hộc máu: "Ngươi muốn chết hay sao? Muốn bị nó hút thành thây khô?!"

Cố Tích Cửu bị sốc, nàng cũng biết bản thân mình quá lỗ mãng.

Nếu không nhầm, ánh sáng màu tím chính là vũ khí sắc bén được dùng để hút thức ăn của quả trứng, nàng suýt nữa đã bị mắc mưu!

Thật kỳ lạ, bình thường nàng không phải là người lỗ mãng như thế, lần này lại giống như bị quỷ thúc giục, không hiểu sao đầu óc nóng lên.

Nàng âm thầm hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, ổn định nhịp tim, sau đó nhìn thoáng qua Tư Thẩm bên cạnh: "Đa tạ."

Trong thời khắc quan trọng thế này, Tư Thẩm vẫn rất đáng tin cậy. Vừa rồi khi rút lui, hắn chẳng những cứu Cố Tích Cửu, thậm chí còn dùng một ống tay áo cuốn con ngao đang sững sờ ở nơi đó bay xa mấy trượng, tránh cho thứ này cũng trở thành thức ăn của trứng.

Lúc này, hai người một ngao đều không nằm ở trong phạm vi của ánh sáng tím, tạm thời an toàn.

Con ngao vẫn kinh hồn chưa định, mở to vỏ: "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá!"

Cố Tích Cửu không để ý tới nó, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào quả trứng với ánh sáng màu tím lấp lánh. Quả trứng kia đang đứng thẳng ở nơi đó, tạm thời không có động tĩnh.

Con ngao chậm rãi dịch tới bên cạnh Cố Tích Cửu và Tư Thẩm, sau đó mở vỏ ra lén lút kẹp một góc áo Tư Thẩm.

Vừa rồi quá nguy hiểm! Nếu không phải Tư Thẩm kịp thời nó cuốn bay nó đi, chỉ sợ nó đã bị ánh sáng màu tím hút sạch sẽ!

Không phải mỗi lần đều may mắn như vậy, một khi tới thời khắc nguy hiểm thật sự, tiểu bạch kiểm này chắc chắn sẽ chỉ lo sống chết của Cố Tích Cửu, hắn sẽ không quan tâm tới nó. Vì thế nó vẫn nên kẹp góc áo của hắn sẽ an toàn hơn một chút. Chỉ cần hắn rút lui, chắc chắn sẽ mang theo nó cùng lui ——

Tư Thẩm thật ra không để ý tới nó, một tay kéo Cố Tích Cửu, một tay tạo thành pháp quyết ở trong ống tay áo, chuẩn bị đề phòng bất trắc.

Mặc dù hắn đã phong ấn đa số bộ phận linh lực trên người, nhưng thời điểm quan trọng, nếu muốn cởi bỏ cũng không quá khó khăn, chỉ cần một pháp chú là có thể giải quyết tất cả.

Nhưng nếu không gặp trường hợp cực kỳ nghiêm trọng, hắn sẽ không làm điều đó.

Mặc dù hắn chưởng quản Thiên Đạo, nhưng không thể làm trái với Thiên Đạo. Nếu không, không biết sẽ triệu tới tai họa gì.

Hắn không sợ những rắc rối đó, nhưng tiểu nha đầu yếu ớt giống như quả trứng, chỉ sợ không thể đối phó......

Hắn nheo mắt nhìn quả trứng kia, thật sự không có ý định thúc giục Cố Tích Cửu rời đi.

Quả trứng kia bỗng nhiên bay tới!

Cố Tích Cửu sớm đã có phòng bị, đang định kéo Tư Thẩm thuấn di rời đi, quả trứng bỗng nhiên dừng lại khi bay tới gần hai người khoảng 2 mét. Ánh sáng màu tím bắt đầu xoay tròn xung quanh nó từng vòng, ngay sau đó bên trong vỏ trứng truyền ra những tiếng cào xé.

Quả trứng đang muốn nở ra?!

Cố Tích Cửu mở to hai mắt nhìn nó chằm chằm.

"Rắc!" Phía trên quả trứng có một vết nứt, để lộ một móng vuốt nho nhỏ.

Móng vuốt có màu hồng, trông rất tinh tế.

Móng vuốt kia bóp lấy vỏ trứng, một âm thanh "rắc" vang lên lần nữa, móng vuốt có hoa văn màu đen hoàn toàn lộ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi