ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Long Tư Dạ có chút ngượng ngùng, rút tay về. Khi hắn quay đầu thì nhìn thấy một tiểu oa nhi thò đầu ra bên ngoài vỏ ngao, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Chính xác, nó đang nhìn viên thuốc ở trong tay hắn, trên mặt hiện lên biểu tình gấp gáp.

Long Tư Dạ xao động trong lòng, đưa viên thuốc cho nó: "Đưa cho ngươi vậy."

Con ngao lớn không biết khách khí là gì, lập tức vươn tay nắm lấy viên thuốc. Khi nó đang định đưa vào trong miệng, một ánh sáng màu xanh đánh tới, con ngao run lên, viên thuốc rơi xuống mặt đất.

Con ngao kinh ngạc, nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Chủ nhân!"

Sắc mặt Long Tư Dạ khẽ biến, cũng nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, nàng vẫn không tin ta?"

Cố Tích Cửu rốt cuộc nhìn về phía hắn, nói rất dứt khoát: "Long tông chủ, ta không biết lần này vì sao ngươi đến đây, ta cũng không có hứng thú muốn biết, nhưng ta sẽ không tin ngươi nữa, bất luận ngươi nói gì ta cũng sẽ không tin. Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Nàng đứng dậy, xách con ngao kia lên, xoay người muốn rời đi.

"Tích Cửu, làm thế nào nàng mới tin ta?" Long Tư Dạ không nhịn được hỏi một câu.

Cố Tích Cửu dừng bước chân một lát, không trả lời hắn, trực tiếp thuấn di biến mất.

Bờ sông lớn như vậy chỉ còn lại một mình Long Tư Dạ. Khi gió thổi tới, thổi trúng quần áo trên người bay phất phới. Hắn ảm đạm nhìn về phương hướng Cố Tích Cửu biến mất, nắm chặt ngón tay.

Thì ra đánh mất lòng tin của một người dễ dàng như thế, rất khó để lấy lại......

Tích Cửu, nàng không còn muốn ta nữa hay sao?

Hắn đứng ở nơi đó thất thần một lát, đột nhiên dường như nghĩ tới điều gì, phóng người về phía bên kia bờ sông.

Không có gì ngạc nhiên khi cả người hắn vọt tới giữa sông, đột nhiên đụng phải kết giới ngăn cản, khiến hắn không thể nào tiến về phía trước.

Hắn lơ lửng ở trên không trung, đụng chạm vào kết giới kia một chút. Hắn mơ hồ cảm nhận được linh lực phía trên rất mãnh liệt, do Tả thiên thiết kế, bất luận vật còn sống đều không thể xuyên qua. Trừ phi dùng một lực rất lớn để thoát khỏi nó, nhưng nếu như vậy sẽ lập tức kinh động tới Đế Phất Y.

Theo đạo lý mà nói, kết giới này không có người nào có thể xuyên qua, nhưng Cố Tích Cửu đã xuyên qua mà không hề bị cản!

Nàng thậm chí không hề cảm ứng được sự tồn tại của kết giới kia, còn mang theo mấy linh sủng của mình xuyên qua......

Chuyện gì đang xảy ra ở đây?

......

Cố Tích Cửu tìm thấy Phong Triệu ở trong rừng, sau đó ngồi lên lưng nó, vỗ vỗ sừng của nó. Phong Triệu hiểu ý, dựa theo chỉ dẫn của nàng chạy về hướng phía dưới chân núi.

Mặc dù hung thú trên đỉnh thứ 3 cực kỳ nhiều, nhưng có Phong Triệu là thú cấp 5 mở đường, hơn nữa ánh sáng phát ra từ Lục Ngô là thú cấp 8, những hung thú đó tất nhiên vừa nghe tiếng đã chuồn, không có con nào dám chạy đến đi săn chịu chết......

Vì thế lần này Cố Tích Cửu xuống núi cực kỳ thuận lợi. Chỉ mất một ngày một đêm, nàng đã chạy tới đỉnh thứ nhất, chỉ cần chạy qua một ngọn đồi nữa là có thể hoàn toàn ra khỏi rừng rậm hắc ám.

Nàng tìm một sườn đồi dừng lại, nhảy xuống khỏi lưng Phong Triệu nghỉ tạm một lúc.

Đánh nhau sống chết một hồi khiến nàng gần như kiệt sức, hiện tại nàng cần khôi phục thể lực rồi mới ra ngoài.

Nếu nàng đoán không sai, khi nàng vừa ra khỏi rừng rậm hắc ám, chỉ sợ còn sẽ có một trận đánh ác liệt xảy ra. Có rất nhiều người muốn nàng chết, bọn họ chắc chắn sẽ mai phục bên ngoài......

Nàng ăn vài miếng thịt khô, uống mấy ngụm nước, sau đó đả tọa điều tức.

Con ngao ở trong túi trữ vật kêu lên: "Chủ nhân, trong này ngột ngạt quá, thả ta ra ngoài hít thở không khí."

Vì thế Cố Tích Cửu thả con ngao ra ngoài. Nó mở vỏ ra nằm ở nơi đó, lộ ra tiểu oa nhi bên trong.

Đôi mắt của tiểu oa nhi nhìn chằm chằm vào Cố Tích Cửu: "Chủ nhân, người vừa rồi là ai? Hắn thật sự rất lợi hại! Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể sử dụng linh hỏa tuyệt diệu như thế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi