ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn nó một cái.

Thứ này biết rõ rồi còn hỏi? Trong ảo cảnh hắn còn biến thành Long Tư Dạ để mê hoặc nàng! Hiện tại lại giả vời như không quen biết hắn!

Con ngao dừng như ý thức được điều gì: "Chủ nhân, ảo cảnh độc của ta thật sự có thể khiến người lâm vào ảo cảnh, xuất hiện trong ảo cảnh sẽ là tâm ma của người bị nhốt, chỉ có người bị nhốt mới có thể nhìn thấy. Thật ra ta...... thật ra ta không nhìn thấy gì. Sau khi người bị nhốt tự vây mình ở trong tâm ma, ta mới có thể tận dụng đi vào trong đó để ăn đối phương, nhưng không cách nào nhìn thấy tâm ma của họ rốt cuộc là gì."

Thật sự là như thế?

Cố Tích Cửu bán tín bán nghi.

Con ngao đến gần nàng: "Ta sẽ không lừa gạt chủ nhân, lúc trước ngươi nhìn thấy đều là tâm ma, là người hoặc vật ngươi cảm thấy hứng thú......"

Tất cả đều là tâm ma?

Vậy nàng nhìn thấy Đế Phất Y trần truồng chẳng lẽ cũng là tâm ma của nàng?

Hừ, mới không phải như vậy! Sao nàng có thể cảm thấy hứng thú với chuyện Đế Phất Y trần truồng?!

Hình ảnh Đế Phất Y nổi lên trong lòng, đồng thời còn nổi lên những lời nói khi hắn rời đi......

Nàng co giật khoé môi, giữ lại bóng dáng của Đế Phất Y vào chỗ sâu trong đầu.

"Chủ nhân, hắn rốt cuộc là ai?" Con ngao không đạt mục đích sẽ không từ bỏ.

"Tông chủ Thiên Vấn Tông, Long Tư Dạ."

Con ngao mở to vỏ: "Hắn chính là Long Tư Dạ? Trời, ta đã ăn mất đồ tôn của hắn!"

Cố Tích Cửu: "......"

Con ngao giống như chưa đã thèm: "Đồ tôn của hắn lúc sắp chết nói rằng, sư tổ của bọn họ sẽ báo thù giúp bọn họ, nói tên tuổi hắn ra. Khi đó ta vẫn luôn muốn gặp hắn, không ngờ hôm nay gặp được. Ta vẫn luôn cho rằng hắn là một lão nhân, không ngờ trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, tuấn mỹ giống như Tả thiên sư......"

Nó thật đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở!

Cố Tích Cửu không nói nên lời, mặc nó lải nhải ở nơi đó, không quan tâm tới nó.

"Chủ nhân, Long Tư Dạ chính là tâm ma của ngươi, đúng không? Hiện tại tâm tình của ngươi dường như rất loạn. Nhưng ta cảm thấy buồn bực, nhìn người này có vẻ chính nhân quân tử, đã nỗ lực hết sức cứu ngươi, hơn nữa khi hai ngươi phối hợp đánh nhau cũng cực kỳ ăn ý. Ta nhìn thấy hai người các ngươi rất xứng đôi, giống như một đôi phu thê. Có phải ngươi và hắn hiểu lầm gì hay không? Ta cảm thấy các ngươi có lẽ nên nói chuyện......"

Cố Tích Cửu vẫn không nói lời nào.

"Chủ nhân, viên thuốc cuối cùng hắn đưa có lẽ thật sự là để khôi phục thể lực. Hắn thật sự chỉ muốn tốt cho ngươi, không hề mang theo ý xấu?"

Cố Tích Cửu cuối cùng không kiên nhẫn nữa, rút kiếm chỉ vào nó: "Ngươi đủ chưa? Nếu vẫn không câm miệng, ta sẽ cắt ngươi hầm canh!"

Con ngao lớn đóng vỏ lại, không dám nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.

Cố Tích Cửu cuối cùng có được sự thanh tịnh, nàng hơi nhắm hai mắt đả tọa.

Đúng vậy, nàng cũng biết viên thuốc kia của Long Tư Dạ là tốt, nhưng nàng vẫn không thể tin hắn, nhìn thấy hắn ngoại trừ phòng bị vẫn là phòng bị.

Nàng thậm chí đã từng nghi ngờ, hai thi độc kia là do Long Tư Dạ cố ý làm ra, muốn ép nàng đến mức tận cùng sau đó xuất hiện dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân......

Nếu không phải nàng nhìn thấy hắn thật sự gần chết dưới móng vuốt của hai thi độc, nàng vẫn không xác định được, liệu hắn có phải là người đứng sau hai thi độc đó hay không.

Có vẻ như Long Tư Dạ lần này xuất hiện đã bị nội thương nghiêm trọng, công lực bị suy giảm rất nhiều.

Nhưng nửa năm trước khi nàng rời khỏi hắn, hắn vẫn rất tốt. Nửa năm qua, Cố Tích Cửu cũng vô tình nghe thấy tin tức hắn vẫn luôn bế quan, khi bế quan trở ra đáng lẽ công lực phải tăng hơn nhiều mới đúng, vì sao lại bị suy giảm?

Hay là hắn cố ý yếu thế ở trước mặt nàng? Hay là hắn luôn nghĩ cách tái sinh Diệp Hồng Phong, quá mệt mỏi nên tẩu hỏa nhập ma?

Diệp Hồng Phong cuối cùng có sống lại hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi