ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Đế Phất Y không hề kinh ngạc: "Với tư chất của nàng nếu không thể tỏa sáng, bổn tọa thật sự nghi ngờ nàng là đệ tử giả."

Mộc Phong thở dài: "Nhưng đãi ngộ giữa Cố cô nương và Vân Thanh La ở đó chỉ sợ sẽ khác nhau một trời một vực......"

Đế Phất Y trầm mặc một lát: "Cố Tích Cửu có phản ứng gì?"

"Nàng không có phản ứng gì, bản lĩnh giữ vững bình tĩnh của Cố cô nương thật sự lợi hại. Khi Cổ Tàn Mặc vừa mới nhìn thấy nàng đã muốn chọc giận khiến nàng biết khó mà lui, nói không ít lời khó nghe với nàng, nhưng nàng không hề có phản ứng gì đặc biệt. Mặt không đỏ tâm không nhảy, bình tĩnh như núi, không hề tức giận trả lời câu hỏi khó xử của Cổ Tàn Mặc, gần như khiến Cổ Tàn Mặc tức muốn chết!"

"Nàng nói gì?" Đế Phất Y hiếm khi có chút hứng thú.

"Nàng nói, ta là do thánh tôn đưa tới. Thánh tôn, ngài không nhìn thấy gương mặt của Cổ Tàn Mặc lúc đó, gần như tức tái mặt......"

Đế Phất Y không nhịn được cười một tiếng, xem ra công phu khiến người tức giận của tiểu Tích Cửu lại tăng lên.

"Thánh tôn, thuộc hạ sợ Cổ Tàn Mặc vì tức muốn hộc máu sẽ ngáng chân Cố cô nương, gây bất lợi với nàng. Cổ Tàn Mặc có nói, cho dù nàng là bàng thính sinh, cũng cần phải tham gia huấn luyện tàn khốc, trong quá trình huấn luyện có nguy hiểm tới tính mạng. Nếu nàng chết ở nơi đó, hắn sẽ không chịu trách nhiệm......"

"Nàng sẽ không chết...... Cổ Tàn Mặc sớm muộn gì sẽ hối hận......" Đế Phất Y khẽ cười một tiếng,

"Thánh tôn, ngài nói gì?" Mộc Phong không nghe hiểu.

"Bổn tọa nói ngươi có thể lăn về! Dong dài gì vậy?"

Mộc Phong: "......"

......Edit: Emily Ton......

Trên một sườn núi đá.

Cỏ hoang gần như mọc quá đầu gối, có thể nhìn thấy những tảng đá bất thường ở khắp mọi nơi.

Tên sườn núi đá còn có những đống gỗ ngang dọc nằm rải rác khắp nơi, cực kỳ hoang vắng.

"Cố cô nương, từ hôm nay trở đi, đây chính là nơi ở của ngươi." Tiểu đồng tử dẫn đường mở miệng nói với Cố Tích Cửu.

Cố Tích Cửu nhíu mày, nhìn vào những ngôi nhà cách đó không xa, sau đó lại nhìn nhìn nơi này: "Ngươi chắc chắn nhớ không lầm? Chỗ này có thể để người ở?"

"Cổ Đường chủ chúng ta đã nói, phòng ở trong Thiên Tụ Đường chúng ta có hạn, đều được chuẩn bị cho đệ tử chính thức, bàng thính sinh chỉ có thể tự mình xây phòng ở. Cố cô nương, ngươi nên nên hài lòng vì ít nhất Đường chủ đã cắt một miếng đất này cho ngươi. Phải biết rằng, Thiên Tụ Đường chúng ta chính là tấc đất tấc vàng, bình thường một chỗ để ngồi cũng không thể lãng phí." Một tiểu đồng khác mở miệng.

Hai tiểu đồng với khuôn mặt nhỏ non nớt có chút kinh thường không che dấu được. Sau khi nói xong những lời này, bọn họ lập tức xoay người bỏ đi.

Từ rất xa, vẫn có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.

"Một kẻ đi cửa sau còn muốn sống trong căn phòng đẹp? Cho rằng nơi này của chúng ta là Phi Tinh Quốc?"

"Đúng vậy, ta ghét học sinh cửa sau nhất......"

Hai tiểu đồng càng lúc càng xa, rất nhanh đã không nhìn thấy tăm hơi.

Con ngao quả thực tức muốn hộc máu. Nó có cảm giác không thể kìm nén tức giận của mình thêm nữa: "Chủ nhân, có muốn ta thi pháp khiến bọn họ hoàn toàn tiến vào ảo cảnh thận độc của ta hay không? Ta muốn ăn sạch bọn họ! Xem bọn họ còn muốn khinh thường người khác!"

"Pi ô, pi ô!" Lục Ngô cũng nhảy ra, một đôi mắt mở to tròn tròn, bộ dáng cùng chung kẻ địch.

Cố Tích Cửu đè chặt vỏ ngao: "Đừng, người ở đây ngoại trừ đồng tử hầu hạ ra, bọn họ đều có tư chất linh lực cấp 7 trở lên. Ngươi chắc chắn có thể khiến bọn họ thâm nhập vào trong ảo cảnh thận độc của ngươi?"

"Không thử thì sao biết được?" Con ngao không phục.

"Thôi, ngươi đừng khiến bọn họ không tiến được vào ảo cảnh của ngươi, ngược lại bọn họ sẽ nắm lấy bím tóc ngươi và hầm ngươi." Cố Tích Cửu ngăn cản nó.

"Chủ nhân, ta cảm thấy ngươi có chút hạ thấp uy phong của mình trước mặt người khác......" Con ngao bất mãn.

Cố Tích Cửu câu môi: "Đại ngao, có biết đánh rắn phải đánh bảy tấc hay không? Đôi khi sự dũng cảm của thất phu không thể dùng được. Ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận vì đã đối xử với ta như thế!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi