ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Con ngao mở vỏ ra nhìn nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kiên quyết ngạo nghễ của nàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.

Chủ nhân thuộc về loại nhân vật gặp mạnh sẽ biến cường, nàng chưa từng khiến người thất vọng!

"Chủ nhân...... Ta chỉ không muốn thấy ngươi bị khinh bỉ, bọn họ mắt chó nhìn người thấp kém, rõ ràng khinh thường ngươi......"

Cố Tích Cửu thờ ơ nói: "Đại ngao, nếu muốn khiến người khác coi trọng ngươi, ngươi phải dùng thực lực của mình để nói chuyện."

Thế giới này rất tàn khốc, chỉ có những kẻ mạnh mới có thể sống sót, nếu muốn sống sót ở trên đời này, cần phải trở nên cường đại! Chỉ có trở nên cường đại mới khiến người phục ngươi, mới không dám coi khinh ngươi. Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ đứng ở trên đỉnh của thế giới này, chúng sinh cúi đầu, không người nào có thể kiểm soát được nàng......

Nàng vỗ vỗ tay: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta hãy bắt đầu làm việc!"

Lúc đầu khi nàng làm sát thủ, nàng đã được huấn luyện để sống bên ngoài rất nhiều, có thể xây dựng một căn lều sống trong tự nhiên.

Đáng tiếc căn lều nàng làm đã bị Đế Phất Y tịch thu, nếu không hiện tại có thể trực tiếp đặt ở chỗ này là được.

Con ngao nhìn nhìn những tảng đá rải rác khắp nơi: "Chủ nhân, chúng ta phải làm như thế nào?"

Cố Tích Cửu đánh ra một chưởng trên một cục đá, cắt nó theo chiều ngang, giống như cắt đậu phụ, biến nó thành những hòn đá có kích thước thông thường.

Con ngao hiểu rõ, chỉ cần xử lý những hòn đá kia. Đó là sở trường của nó!

Nó lập tức vận dụng linh lực nhảy lên đánh vài cái trên mặt đất, vô số tảng đá lớn nhảy lên, con ngao lớn dựng vỏ của nó thẳng đứng, nhanh chóng cắt trên những tảng đá đó ——

Đá vụn bay tán loạn trong không khí, từng tảng đá lớn giống như những viên gạch xuất hiện khắp nơi.

Cố Tích Cửu nhìn nhìn con ngao cắt những hòn đá xanh có góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sáng ngời. Không ngờ con ngao còn có kỹ năng này, vỏ của nó đúng là sắc hơn kim cương!

Khi con ngao xử lý xong hết các tảng đá, Cố Tích Cửu dứt khoát xếp những hòn đá này lại với nhau......

Một người một ngao lúc này phối hợp với nhau rất khăng khít.

Lục Ngô ở bên cạnh không giúp được gì, có chút không cam lòng. Nó nhảy nhót ở bên người Cố Tích Cửu, không ngừng kêu pi ô pi ô.

Tiếp tục bận rộn như vậy, nơi đây tất nhiên bụi đất rất nhiều, bộ lông màu tím xinh đẹp của Lục Ngô xinh gần như bị nhuộm thành màu vàng. Bụi đất quá sặc, khiến nó hắt xì mấy lần.

Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn nó, nó lập tức nước mắt lưng tròng, chín cái đuôi quấn lấy cổ tay nàng, chờ mong nhìn nàng.

Cố Tích Cửu vỗ vỗ đầu nó: "Ngoan, tự mình đi chơi trước đi, chờ ta dựng xong nhà ở, sẽ tắm rửa cho ngươi."

Vì thế Lục Ngô tự mình đi chơi......

Khi người bận việc lu bù, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác một ngày đã trôi qua.

Mặt lời lặn, ánh trăng dâng lên.

Căn phòng đá xanh của Cố Tích Cửu cuối cùng cũng được định hình, phần khung đã hoàn thành một cách thô sơ, thậm chí những đống gỗ rải rác cũng có ích, được nàng sửa chữa thành những cột trụ chống đỡ, những phần dày nhất được dùng làm dầm đỡ......

Cỏ hoang cũng bị nàng thu hoạch, bó thành từng nắm một, theo thứ tự đặt xuống ở trên xà nhà, tạo thành một mái nhà tranh.

Khi Cố Tích Cửu bận rộn, thỉnh thoảng có một số học sinh Thiên Tụ Đường đi ngang qua, có người đứng lại vây xem, có người vờ như không nhìn thấy, có người đứng ở nơi xa chỉ chỉ trỏ trỏ bên này, nhưng không một ai tiến đến giúp một tay ——

Cố Tích Cửu còn nghe được vài câu nhàn thoại của bọn họ.

Xem ra thân phận tuyển sinh cửa sau của nàng trong một ngày đã được truyền khắp toàn bộ Thiên Tụ Đường.

Nàng cũng trở thành một thứ hiếm hoi ở đây, bị người vây xem, chỉ trỏ......

Những câu nhàn thoại đơn giản chính là.

"Học sinh cửa sau chính là nàng, nhìn không ra có chỗ nào xuất sắc, vì sao thánh tôn lại thu nhận nàng làm môn nhân?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi