128: Ba Mươi Người
Trong đó những người xuất sắc nhất cũng nổi tiếng.
Thạch Trọng, Liễu Hoài Ân của phủ Bình Dương.
Minh An Đồ, Húc Nhật Kiền của Đại Thiên Minh.
Hoa Nhung, Sói Nữ của Vạn Bảo các.
Hầu như tất cả đều dùng khí thế vô địch nghiền nát đối thủ, được xem là những mầm non tốt có thể được đại thiên thần chọn lựa.
Tất nhiên, ngoài bọn họ ra, một thiên tài mà trước nay chưa ai biết cũng đã thể hiện được sức mạnh của mình.
Với khí thế của một hắc mã, xuất hiện tung hoành ngang dọc.
Trong đó, có một người khác của Vạn Bảo các khiến rất nhiều người say sưa bàn tán.
Năm nay cô bé chỉ mới mười bốn tuổi, nhỏ nhắn đáng yêu.
Nhưng thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, cầm một cục gạch, cùng với con khỉ trông cực kỳ buồn cười, gặp người nào đập người đó.
Những người từng đụng phải cô bé trên lôi đài đều bị cô bé đập suýt vỡ đầu, đúng là hết sức bạo lực.
Tên tuổi của cô bé có thể nói là sánh ngang với Sói Nữ Vạn Bảo các!
Vì thế, cô bé cũng được người ta gọi là…
Hầu Nữ!
“Hầu Nữ!”
Diệp Hiểu Hiểu trưng gương mặt xụ xuống thật dài, đi tới chỗ Cốc U Lan, hai mắt lạnh như băng.
“U Lan tỷ, rốt cuộc là ai đã đặt cho muội cái tên này thế”.
“Muội nhất định phải tặng cho kẻ đó một giấc “mộng đẹp” cả đời khó quên!”
Khi cô bé biết được cái tên đó thì đã lập tức choáng váng.
Khi bổn cô nương ở thành Vân Tiêu đã được mọi người gọi là Hiểu tiên tử, đến cửa khẩu Bình Dương này lại biến thành Hầu Nữ!
Diệp Hiểu Hiểu tức giận đến mức muốn liều mạng với bọn họ.
Cốc U Lan vội vàng ngăn cản cô bé, nói: “Mọi người đặt tên theo đặc điểm của từng cá nhân thôi mà, ở đây không gọi người ta là tiên tử, muội lại mang theo con khỉ kia, nên người ta mới…”
“Con khỉ đó là do muội hư hóa ra thôi, thật ra nó chính là một món vũ khí!”, Diệp Hiểu Hiểu lớn tiếng nói.
Sắc mặt Cốc U Lan đầy bất đắc dĩ: “Nhưng không có ai nhận ra điều đó cả”.
Diệp Hiểu Hiểu im lặng.
Rất lâu sau đó, cô bé mới hừ một tiếng.
“Thôi bỏ đi, muội không thèm so đo với bọn họ”.
Mấy ngày sau đó, chiến đấu ngày càng dữ dội hơn.
Thực lực của mỗi người đều khá tương đồng, trên cơ bản đều phải dồn hết sức, mỗi trận chiến đều văng đầy máu tươi.
Nhất là Hầu Nữ Diệp Hiểu Hiểu.
Không biết cô bé bị cái gì kích thích, mà ngày càng trở nên bạo lực.
Hơn nữa khi khán giả gọi tên cô bé dưới đài ngày càng lớn, cô bé lại càng trở nên hùng hổ, thậm chí còn suýt chút nữa khiến một số đối thủ yếu kém sợ đến mức phải bỏ quyền thi đấu.
Có đại học giả phân tích, Mệnh Tinh của Hầu Nữ có liên quan gì đó với sự cổ vũ và khích lệ, nên mọi người càng nhiệt tình thì lực chiến cô bé càng mạnh.
Vì thế, mỗi một trận đấu của Diệp Hiểu Hiểu, những người ủng hộ cho cô bé đều gào khàn cả giọng.
Năm ngày sau.
Cuối cùng, hơn hai ngàn người dự thi, chỉ còn lại ba mươi người.
Bọn họ đều là những thiên tài trong thiên tài, những nhân vật cấp bậc yêu nghiệt.
Đa số đều là những người bậc bốn, chỉ có vài người vẫn còn là bậc ba.
Diệp Hiểu Hiểu chính là người mạnh nhất trong số đó.
Mười mấy lôi đài của đấu trường Bình Dương đã được dọn đi hết rồi.
Một lôi đài mới tinh đã được dựng lên thay thế cho chúng.
Đại hội Thần Ban, ba mươi người mạnh nhất đang đứng giữa lôi đài, nhận lấy cơn mưa lời khen của quan chủ Thạch Hào Kiệt.
Có cả phần thưởng.
Sau những lời cổ vũ động viên, mỗi người bọn họ đều có được một lượng tài nguyên tu luyện kha khá.
Cuối cùng, đại quan chủ đích thân lấy ra một cái bàn ngọc tinh xảo, trên đó là ba mươi cái bình nhỏ.
Khi cái bình đó xuất hiện, cả đấu trường đều ngừng thở.
Dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bàn ngọc.
Bên trong cái bình đó chính là thứ quý báu mạnh mẽ nhất, Thiên Thần dịch bậc nhất!
Sói Nữ cũng có vẻ mặt hết sức kích động.
“Sói tỷ tỷ, nó rốt cuộc có tác dụng gì thế?”, Diệp Hiểu Hiểu tham gia trận đấu nhưng cô bé thật sự không biết Thiên Thần dịch bậc nhất là gì.
“Linh dịch cực mạnh!”
Sói Nữ nhỏ giọng nói: “Đó là một loại chí bảo có thể gột rửa thần hồn, tẩy sạch căn nguyên trong người, chỉ đại thiên thần mới có!”
Diệp Hiểu Hiểu khó hiểu chỉ vào Thạch Hào Kiệt: “Ông ta cũng có mà?’
“Đó là thứ mà đại thiên thần để lại trước đó”.
Sói Nữ nói: “Nếu chúng ta có thể giành được mười thứ hạng đầu, đại thiên thần sẽ đích thân tới, hơn nữa còn ban thưởng thêm Thiên Thần dịch bậc hai mạnh hơn rất nhiều!”
“Ba thứ hạng đầu sẽ được đại tiên thần tiếp đón đến Thần Phủ, chào đón cơ duyên tạo hóa!”
Cảm xúc của Sói Nữ dâng trào.
Diệp Hiểu Hiểu tròn mắt nhìn, tuy vẫn không biết thứ đó là gì, nhưng nghe tên có vẻ ghê gớm dữ dằn lắm!
Một lát sau, ba mươi người đều có được một lọ Thiên Thần dịch bậc nhất.
Mọi người hết sức hào hứng, sau đó biết được trận chiến giành tư cách đến Thần Phủ diễn ra vào hai ngày sau!
Tối đến, Diệp Hiểu Hiểu trở lại phòng, nghịch khỉ con một lát rồi lấy bình Thiên Thần dịch kia ra.
“Rốt cuộc là thứ gì thế?”
Diệp Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mở cái bình ra.
Ngay sau đó, một mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan.
“Hả? Đúng là bất phàm".
Diệp Hiểu Hiểu hít hà, mùi này ngửi vào khiến con người ta cực kỳ thoải mái.
Nhưng chẳng hiểu tại sao lại có một cảm giác quen thuộc, như thể đã gặp được ở nơi nào rồi.
Suy nghĩ một lát, vẫn không nhớ ra được, Diệp Hiểu Hiểu lắc đầu.
“Thôi bỏ đi”.
“Sói tỷ tỷ nói, Thiên Thần dịch có thể dùng ngay lập tức, để mình thử xem”.
Ngay sau đó, Diệp Hiểu Hiểu cầm lấy cái bình nhỏ, nhẹ nhàng rót vào miệng mình.
Linh lực đậm đặc theo cổ họng cô bé, nhanh chóng tan ra, tẩm bổ cho từng ngóc ngách trong cơ thể.
Lúc này, Cốc U Lan đẩy cửa bước vào, trong tay là một cái chậu..
“Tiểu thư, đến lúc rửa chân rồi”.
Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, Cốc U Lan ngẩn người, sau đó đặt chậu nước xuống, đi đến chỗ cô bé.
Sau đó, đồng tử co rút thật mạnh!
Vẻ khiếp sợ cùng cực hiện lên trong mắt cô bé, cả cơ thể cũng khẽ run lên.
“Tiểu thư, muội…”
Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt Cốc U Lan đầy phức tạp, bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
“Tiểu thư, không sao cả, cái tên Hầu Nữ đó chói tai quá thì chúng ta không nghe là được”.
“Muội không thể phí hoài bản thân mình vì chuyện như thế, cả nước rửa chân cũng uống”.
Diệp Hiểu Hiểu: “???”
Cô bé nhìn chiếc bình nhỏ trong tay mình, lại nhìn chậu nước thường dùng để rửa chân mỗi ngày.
Sau đó, cô bé lập tức hiểu ra tại sao mình lại thấy Thiên Thần dịch này có vẻ quen thuộc lắm!
Trong nháy mắt, dạ dày cô bé trở nên quay cuồng.
“Nôn!”
“Đây là Thiên Thần dịch hả?”
Diệp Thần Phi cầm lấy chiếc bình nhỏ, trên mặt lộ vẻ hứng thú.
“Đúng vậy”.
Cốc U Lan nói: “Nghe tiểu thư bảo đây là Thiên Thần dịch bậc nhất được thưởng cho ba mươi thứ hạng đầu”.
“Đến trận quyết đấu cuối cùng, đại thiên thần sẽ đích thân giáng trần, hơn nữa còn mang theo Thiên Thần dịch bậc hai”.
Diệp Thần Phi gật đầu.
Hắn không ngờ cái gọi là Thiên Thần dịch bậc nhất đó lại là nguyên dịch linh khí được tạo ra từ tầng thứ nhất của tháp Khởi Nguyên.
Thiên Thần dịch bậc hai kia nói không chừng là nguyên dịch thối thể của tầng thứ hai.
Nói cách khác, đại thiên thần này cũng có được một tòa tháp Khởi Nguyên.
Hơn nữa, chắc chắn cấp bậc của nó cũng không thấp.
Nếu không thì cả Thần Quốc khổng lồ như thế, sẽ không đủ nguyên dịch linh khí để cung cấp hết được.
“Chắc là Hiểu Hiểu thất vọng lắm nhỉ”.
Diệp Thần Phi cười cười, đưa cái bình cho Cốc U Lan.