ĐỘC TÔN THIÊN HẠ


Diệp Hiểu Hiểu nhíu mày, vội vàng mở cổng Mộng Hư giới ra, lách người ra một nơi xa.

Nhưng vừa mới bước ra, lực hút đó cũng theo đến, như nam châm gắn chặt vào xương cốt cô bé.

“Hầu Tử!”
Diệp Hiểu Hiểu gọi con khỉ nhỏ kia ra, vòng tròn màu xanh không ngừng xuất hiện, bóng dáng hai người cũng biến hóa giữa không trung.

Nhưng dù làm gì cũng không thể trốn thoát được sức mạnh cực lớn của lốc xoáy màu xám kia.

“Ừm, hình như Mệnh Tinh của Thi Hồng là nam châm”, trên đài cao, Thạch Hào Kiệt vuốt cằm nói.

“Lần này Hầu Nữ gặp phiền toái rồi”.

Ông ta vừa nói vừa thoáng liếc sang Diệp Thần Phi bên kia.

“Thạch quan chủ, ông vẫn nên quan tâm đến người của phủ Bình Dương nhà mình đi”.

Giản Tinh Tuyền khẽ nói.

“Ha ha!”
Thạch Hào Kiệt cười to nói: “Thạch Trọng con trai ta có thú hồn là Người Núi Khổng Lồ, thứ chẳng thể làm gì được nó chính là nam châm”.

Vẻ mặt ông ta đầy đắc ý.

Chiến sĩ thú linh bậc bốn tầng năm, Thạch Trọng chính là một trong những người được chọn cho giải quán quân.

Giản Tinh Tuyền hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút sốt ruột, tình hình này khá bất lợi cho Diệp Hiểu Hiểu.


Tất nhiên, ông ta không lo lắng Diệp Hiểu Hiểu sẽ thua.

Mà lo là nếu cô bé thua, thì người bên cạnh sẽ có tâm trạng rất tệ, một chưởng san bằng Bình Dương Quan, thế thì tiêu mất.

Ông ta lén nhìn sang Diệp Thần Phi.

Mà Diệp Thần Phi vẫn ngồi đó hết sức vững vàng, vẻ mặt chẳng có chút biến đổi.

Giản Tinh Tuyền ôm tâm trạng thấp thỏm, một lần nữa chuyển tầm mắt về lôi đài.

Lúc này, con khỉ của Diệp Hiểu Hiểu cũng đã bị vật chất màu xám bám lấy, nặng nề ngã xuống, không thể nhúc nhích được.

“Ha ha, Hầu Nữ, mọi thủ đoạn của cô đã bị chặn lại hết rồi, cô nên ngoan ngoãn nhận thua đi!”
Thi Hồng lớn tiếng cười nói.

Diệp Hiểu Hiểu nhìn con khỉ ngã xuống đất, khẽ thở dài.

Khóe miệng vẫn cong cong nụ cười tươi tắn.

“Nếu đã như vậy, thì để ta cho mọi người nếm thử thứ gần đây ta vừa nghiên cứu ra”.

“Đại bá, hãy nhìn thật kỹ nhé”.

Cô bé đứng yên đó, không hề sử dụng cổng Hư Không giới, ngẩng đầu nhìn lên đài cao xa xa.

Cơ thể cô bé cũng nhanh chóng di chuyển theo lực hút của lốc xoáy, cuối cùng là hoàn toàn biến mất trong đó.

“Tiêu rồi!”, Giản Tinh Tuyền thầm giật mình.

“Hầu Nữ, không!”, vẻ mặt những người ủng hộ Diệp Hiểu Hiểu đều hoảng sợ.

Nhưng Diệp Thần Phi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

“Thì ra là vậy”.

“Cô gái nhỏ này có nhận thức không tệ về Mộng Hư giới”.

Cả đấu trường Bình Dương đều chìm vào yên tĩnh.

Bọn họ đang căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến này.

Cô bé đó rốt cuộc thế nào rồi?
Bỗng nhiên, một hơi thở huyền dị từ trong lốc xoáy trên lôi đài nhảy nhót lan xa.

Ngay sau đó, một đóa hoa màu trắng thật lớn chậm rãi ló dạng trong lốc xoáy.

Nó chỉ có sáu cánh hoa, dính liền lấy nhau theo thứ tự.

Sau khi nở rộ, trên đóa hoa màu trắng đó phủ kín những đường vân đen như chiếc lưới.


Mà nhị hoa của nó cũng tối đen như mực, chẳng khác gì vực sâu!
Xinh đẹp, lại quỷ dị!
“Đó là Thiên Tiên Tử?”
Có người kiến thức uyên bác gọi ra tên của loài hoa này.

Ngay sau đó, có người rợn hết cả da gà.

Thiên Tiên Tử.

Một loài hoa đại diện cho thứ ác mộng vĩnh hằng!
Sao thứ đó lại có thể xuất hiện ở đây!
Bỗng nhiên, một đoạn ca dao cũng với tiếng nỉ non khe khẽ vang lên trong vực sâu Thiên Tiên Tử.

Đó là giọng của Diệp Hiểu Hiểu.

Ngay sau đó, trên lôi dài lập tức mọc lên vô số Thiên Tiên Tử thật lớn, bao trùm lấy cả tòa lôi đài, trong đó cả cả vẻ mặt hoảng sợ của Thi Hồng bên trong.

Mọi người đều bị cảnh tượng huyền huyễn này hấp dẫn ánh mắt.

Nhưng Diệp Thần Phi lại bỗng nhiên nhìn lên trời.

Sau lưng hư không có một thứ sức mạnh cực lớn đang đến gần.

“Đại thiên thần ư?”
“Không ngờ lại đến sớm”.

Đấu trường Bình Dương.

Trên lôi đài là vô số Thiên Tiên Tử đang nở rộ.

Cùng với cơn gió nhẹ, mùi hoa nhàn nhạt nhanh chóng bay về phía những ngóc ngách của đấu trường.

Dần dà, một vài người tu vi khá bình thường, hai mắt đã bắt đầu mơ màng, có sự vui sướng khó hiểu, nhưng chẳng biết tại sao lại giống đang chìm vào sợ hãi vô tận.

Thạch Hào Kiệt trên đài cao cũng ngửi được mùi hoa này.

Ông ta nhíu mày, bàn tay to vung lên, gió mạnh hiện ra thổi tan mùi Thiên Tiên Tử.


Lúc này, những người chìm vào mơ mạng mới dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ.

Thế nhưng sau một thoáng tỉnh táo, mùi hoa đó lại bắt đầu lan tới.

Thạch Hào Kiệt cau mày, nếu cứ tiếp tục thế này, những người trong đấu trường sẽ chìm vào trong mộng cảnh.

“Được rồi, ta tuyên bố trận này người thắng là Hầu Nữ Diệp Hiểu Hiểu!”
Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được lên tiếng.

Nhưng Thiên Tiên Tử lôi đài vẫn rực rỡ và xinh đẹp như thế.

“Giản các chủ, bảo con bé dừng lại đi, nếu không ta sẽ đích thân ra tay”, Thạch Hào Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Thần Phi bên này.

Lúc này, Diệp Thần Phi mới chuyển dời ánh mắt từ trên trời xuống dưới.

Hắn đã tin rồi, ngay lúc nãy thôi, một hơi thở hết sức quái dị đã đi tới bầu trời bên trên đấu trường.

Nó ẩn nấp sau hư không, quan sát những chuyện đã xảy ra giữa sân đấu.

“Đó thật sự là đại thiên thần ư?”
Diệp Thần Phi khó hiểu, bởi vì theo hắn thấy, kẻ đó cũng chỉ đâu đó tầm Độ Kiếp trung kỳ mà thôi.

Theo thông tin được ghi trong sách cổ, thực lực của đại thiên thần chắc chắn không chỉ là như thế.

Hắn quyết định chờ thêm một chút nữa xem sao, đằng nào sau trận quyết chiến này đại thiên thần cũng sẽ đi xuống.

“Diệp đại nhân, ngài xem”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi