ĐỘC TÔN THIÊN HẠ

144: Khoe Giàu


“Ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt, có lẽ không quá năm thế hệ, vùng trời của chúng ta đã có thể bùng lên sức sống rồi!’
Nhưng Diệp Thần Phi vẫn lắc đầu.

Bỗng nhiên, mắt hắn sáng lên, nói: “Vậy thì thế này”.

“Ta hóa cái cây này thành một vạn cây non đồng thời nuôi dưỡng, sau đó trồng trong các ngóc ngách của toàn thế giới, có phải có thể rút ngắn thời gian không?”
Lão Thiên Cơ:
“Lão đệ! Cho dù có thể, ngươi có thể bảo vệ một vạn cây Vỡ Lòng cùng một lúc không?”
“Ông chỉ nói, được hay không, nếu được thì có thể rút ngắn đến bao lâu”.

Lão Thiên Cơ thở dài, nói: “Nếu có thể thực hiện giấc mơ này, có lẽ trong trăm năm thì có thể giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của thế giới”.

“Binh!”
Diệp Thần Phi bỗng búng ngón tay.

“Được, làm vậy đi”.

Chưa đến một trăm năm, hắn có thể chấp nhận.

Chẳng may thực sự không còn kiên nhẫn thì hắn còn có phương án thứ hai.

Chính là đập chết toàn bộ bọn chúng!
Ngọc nát đá tan?

Dù sao hắn cũng không sợ.

Lão Thiên Cơ thấy Diệp Thần Phi nhẹ nhõm hẳn, không khỏi ngạc nhiên.

Chắc ngươi sẽ không định làm vậy chứ? Không phải chứ, không phải chứ!
“Lão đệ, ngươi suy nghĩ cẩn thận đi”.

“Không nghĩ nữa, làm vậy đi, ta thấy cây Vỡ Lòng này vừa hay có thể phân thành hơn một vạn phần, sau đó bồi dưỡng thành cây non có thể sinh trưởng”, Diệp Thần Phi nói.

“Nhưng nuôi dưỡng cây non cũng cần thời gian chứ!”
“Hơn nữa, nuôi dưỡng một vạn cây cùng một lúc, cần rất nhiều tháp Khởi Nguyên chín tầng mới được!”
“Ngươi đi đâu tìm đây?”
Lão Thiên Cơ thực sự không nhịn được, lớn tiếng nói.

“Rào!”
Diệp Thần Phi vung tay, mấy chục tòa tháp Khởi Nguyên lập tức lơ lửng trước mặt hai người.

Những tòa tháp này đều được hắn luyện chế trong lúc đi đường nhàm chán.

Nhìn hàng loạt tòa tháp trước mặt, lão Thiên Cơ giữ biểu cảm vừa nãy, ngẩn người hồi lâu.

“Nếu không đủ, trong nhà ta còn có một vạn tòa nữa”.

“Hoặc là bây giờ luyện chế cũng được”.

“Diệp Thần Phi nói.

Hắn không muốn khoe giàu, bất đắc dĩ, ông già này thực sự quá lắm lời.

Hồi lâu sau.

Lão Thiên Cơ nhìn Diệp Thần Phi, cất giọng vô cùng cung kính.

“Dám hỏi lão ca, xuất thân từ gia đình thế nào?”
Cuối cùng, dưới tác dụng mạnh mẽ năng lực “giàu có” của Diệp Thần Phi, lão Thiên Cơ hoàn toàn bái phục.

Dường như là hỏi gì trả lời nấy, cũng không có câu chất vấn nào.

Dù sao, người có thể dễ dàng lôi ra mấy chục tòa tháp Khởi Nguyên, từ xưa đến nay, e rằng không tìm được một ai.

Người như vậy, nếu không thể cứu thế giới, thì thế giới đó thực sự không cứu nổi nữa rồi.

Thông qua trò chuyện, Diệp Thần Phi cũng biết thông tin về tháp Khởi Nguyên.

Tiền thân của tòa tháp này, thực ra là được bảo tồn lại từ trên chiến trường thần ma.

Sau này, các tổ tiên của Thiên Cơ Cốc đã đổ hết tâm huyết của mấy đời người mới tạo ra được tháp Khởi Nguyên vạn vật thích hợp với thế giới này dựa theo quy tắc của thế giới.

Nó vốn được dùng để nuôi dưỡng cây Vỡ Lòng, khiến thế giới trở về diện mạo ban đầu.

Nhưng điều khiến họ không ngờ là, thông tin của tháp Khởi Nguyên lại bị lưu truyền.

Sau khi những kẻ nắm giữ tàn lưu thần ma phát hiện tác dụng mạnh mẽ của tháp Khởi Nguyên, đều bắt đầu tự luyện chế, và tiến độ của họ đã vượt qua Thiên Cơ Cốc.

Cho nên hiện giờ, rất nhiều thế lực bên ngoài đều có tháp Khởi Nguyên chín tầng, còn Thiên Cơ Cốc là người sáng lập mới chỉ tám tầng.

“Tại sao các ông không tiếp tục luyện chế?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Lão Thiên Cơ thở dài, nói: “Bởi vì Thiên Cơ Cốc khá đặc biệt, dường như chịu tấn công của liên hiệp tất cả các thế lực khác, nên vô cùng khó để hấp thụ tài nguyên”.

“Hơn nữa thần vật như thiên trận thạch chỉ được tạo ra trong lúc thế giới lần đầu được sinh ra, là thứ không thể sinh ra lần nữa”.

“Toàn bộ thiên trận thạch trong thiên nhiên cộng lại, e rằng cũng không luyện được một tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng”.

“Sau này, các tổ tiên sáng tạo ra thứ có thể chuyển hóa Thiên Trận Thạch, mới giải quyết được vấn đề khó này”.

Ông ta vừa nói, vừa không nhịn được nhìn sang tháp Khởi Nguyên lơ lửng trong không trung.

Những tháp này, ít nhất cần hàng ngàn tỷ thiên trận thạch đấy!

Rốt cuộc người này làm sao có được?
Lúc này, Diệp Thần Phi đang kiểm tra túi tiền của mình.

Sau khi đếm qua, gật đầu.

Ừm, bây giờ vẫn còn, ba ngàn năm trăm năm người ngàn tỷ thiên trận thạch, khá ổn.

Chắc đủ dùng.

“Được rồi, cứ vậy trước đi”, Diệp Thần Phi nói.

Vốn là truy tìm kẻ đứng đằng sau, nhưng ai ngờ lại nhận nhiệm vụ giải cứu thế giới như vậy.

Cuộc đời con người đúng là biến hóa vô thường.

Nhưng Diệp Thần Phi cũng không phải không có thu hoạch gì, sau khi tìm hiểu được sự thực của thế giới này, hắn đã hoàn toàn có thể chắc chắn, kẻ động tay động chân ở dòng sông thời gian chắc chắn đến từ thế giới đẳng cấp cao hơn khác.

Tiên giới, chính là mục tiêu đáng nghi nhất.

Nếu muốn truy tìm tiếp, có thể phải bay lên tiên giới.

Bà nội nó, lão tử đã chém tiên môn của mình, còn chưa nghĩ ra cách phải bay lên thế nào đây..

145: Trồng Hạt Giống


Lén bay lên từ tiên môn của người khác? Hay là dứt khoát đưa theo gia tộc cùng đi?

Sau này hẵng tính vậy.

Hơn nữa, kẻ đó đã lựa chọn ra tay, thì e rằng thế giới này có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với hắn.

Hiểu rõ toàn hoàn về thế giới này, có lẽ cũng có thể tìm được lai lịch nguồn gốc của kẻ đó.

“Ông mau ra đi, ta phải cho nổ cái cây này rồi”.

Diệp Thần Phi nói.

Lão Thiên Cơ ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới hiểu, Diệp Thần Phi muốn bắt đầu nuôi dưỡng cây non của cây Vỡ Lòng.

Ông ta lắc đầu nói: “Ngươi cứ ra tay đi, ta đã hoàn toàn hợp thành một thể với cây này rồi, rời khỏi nó, ta cũng sẽ chết ngay lập tức”.

“Không cần quan tâm, ta sớm đã liệu trước kết cục của mình”.

“Cũng may ta đã hoàn thành sứ mệnh”.

Trên khuôn mặt lão Thiên Cơ đầy vẻ thanh thản.

Nhưng Diệp Thần Phi lại cau mày: “Ông đang nói linh tinh gì vậy?”

“Ta lo sợ máu và linh hồn của ông sẽ làm nhiễm bẩn sự thuần khiết của cây Vỡ Lòng, sẽ giảm mạnh hiệu quả tịnh hóa thiên địa của nó”.

Lão Thiên Cơ:

Được, là ta nghĩ nhiều rồi.

“Mau ra đi, đến cơ thể ban đầu của ông, ta bảo đảm ông sống thọ ba năm, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì tranh thủ thời gian làm đi”, Diệp Thần Phi xua tay nói.

Tuy ông lão này rất lắm lời, nói chuyện chẳng đâu vào đâu.

Nhưng ông ta cống hiến cả đời, không tiếc tính mạng cũng phải bảo vệ tinh thần của thế giới này, Diệp Thần Phi vẫn rất kính phục.

Lão Thiên Cơ ngẩn người, sau đó cúi thật sâu bái tạ.

Ông ta không hiểu Diệp Thần Phi làm được bằng cách nào, có thể lấy ra mấy chục tòa tháp Khởi Nguyên trong một lúc đã khiến ông ta hoàn toàn phục sát đất rồi.

Người có thân phận như vậy không cần thiết nói đùa với ông ta.

Sau đó, một luồng ý thức già nua thoát khỏi cây Vỡ Lòng, chui vào trong cơ thể bên trên đầm nước.



Sau khi rời khỏi cây Vỡ Lòng, ngọn lửa sinh mệnh của ông ta bắt đầu nhanh chóng tắt dần.

Diệp Thần Phi xoay nhẫn thiên đạo, pháp tắc sinh mệnh hoàn chỉnh mang theo nguyên dịch thiên địa cường mạnh trong tháp Khởi Nguyên chui vào trung tâm sinh mệnh của lão Thiên Cơ.

Như được đổ thêm dầu, trong phút chốc, ngọn lửa đó lại bắt đầu rực cháy, cuối cùng ổn định lại.

Một lát sau, Diệp Thần Phi thu tay lại.

Nói là ba năm thì là ba năm.

“Cảm ơn tiền bối!”

Lão Thiên Cơ tỉnh lại, cung kính bái lạy dưới đất.

“Ta đã che sinh cơ trên người ông, bây giờ ông có thể rời khỏi tiểu thế giới này”.

“Được rồi, mau đi đi, nhìn mà khó chịu”.

Diệp Thần Phi xua tay.

Lão Thiên Cơ đứng lên, bái lạy lần nữa, sau đó run rẩy đi về phương xa.

Cửu Hoàng Tử Vũ Hồng thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên, vội vàng tiến lên dìu đỡ ông ta.

Một lát sau, bọn họ đưa theo một đám “đại thiên thần” rời khỏi tiểu thế giới.

“Đại bá, chúng ta không đi khỏi đây à?”

Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu đi đến hỏi.

“Đợi chốc nữa đi, lại nhận một nhiệm vụ kỳ lạ”, Diệp Thần Phi nói.

“Nhiệm vụ gì?”

Diệp Thần Phi nhún vai: “Cứu thế giới”.

Trong mắt Diệp Hiểu Hiểu lập tức tràn đầy sao sáng.

Đại nhân nhà ta lại đang cứu thế giới!

Đúng là quá ngầu!



“Đại bá, chúng ta phải làm thế nào!”, Diệp Hiểu Hiểu nói.

Diệp Thần Phi không nói gì, đối diện với cây Vỡ Lòng phía trước, búng ngón tay.

Lập tức, cây Vỡ Lòng khổng lồ nổ tung không tiếng động, cành lá rơi rụng tràn nhập khắp bầu trời tiểu thế giới.

Sau đó xuyên qua tầm nhìn sinh mệnh, Diệp Thần Phi phân chia chúng thành hơn vạn phần, và bảo đảm mỗi một phần nguồn sinh mệnh đều có thể ươm ra một hạt giống cây Vỡ Lòng.

Sau một loạt hành động, hơn vạn hạt giống màu trắng được hình thành trong không trung, xếp thành hàng ngay ngắn.

Những hạt giống này không phải sinh ra từ tự nhiên.

Mà là hạt giống nhân tạo.

Về mặt ý nghĩa nào đó, thực ra Diệp Thần Phi là cha của chúng.

Vì là nhân tạo, cho nên chúng cần sự chăm sóc vô cùng cẩn thận tận tâm, mới có thể thực sự phá được lớp vỏ để trở thành cây non.

Diệp Thần Phi đưa tay ra, tóm bừa một nắm, sau đó ném toàn bộ chúng xuống đất.

Dẫm chân xuống, tất cả hạt giống đều chìm vào trong lòng đất.

Sau đó Diệp Thần Phi vung tay, những tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng lập tức bay đến.

Khi bay đến bên trên không trung mặt đất chôn hạt giống, hắn đưa một ngón tay ra, toàn bộ tháp Khởi Nguyên rơi xuống ngổn ngang chất đống với nhau.

Người nào không biết còn tưởng là rác xây dựng gì.

Sau đó, Diệp Thần Phi mở không gian bên trong tháp Khởi Nguyên, vô số nguyên dịch thiên địa cường mạnh chảy ra từ trong tháp Khởi Nguyên, nuôi dưỡng hạt giống phía dưới lòng đất.

“Xong!”

Làm xong, Diệp Thần Phi vỗ tay, quay người, xoa đầu Diệp Hiểu Hiểu.

“Muốn cứu thế giới không?”

“Vậy thì cùng trồng cây đi!”

Sau khi trồng xong toàn bộ hạt giống cây Vỡ Lòng, Diệp Thần Phi liền đưa đám người Diệp Hiểu Hiểu cùng rời khỏi tiểu thế giới.

Bên ngoài, lão Thiên Cơ đã biến mất, chỉ có Vũ Hồng đưa theo mấy con gấu đợi ở đây.

Thấy Diệp Thần Phi đi ra, Vũ Hồng vội vàng tiến lên, khom lưng bái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi