146: Giao Nhiệm Vụ
“Tiền bối, ngài thực sự định trồng hơn vạn cây Vỡ Lòng ở thế giới này ư?”
Trong mắt Vũ Hồng tràn đầy vẻ không dám tin, vừa nãy khi thầy nói với hắn ta, hắn ta cũng cho rằng đầu óc của thầy mình điên rồi.
“Sao thế? Còn có cây Vỡ Lòng khác à?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Nếu có, thì lại có thể trồng thêm một ít.
“Ấy không không không, không có, chỉ còn lại một cây ở tiểu thế giới thôi”, Vũ Hồng vội xua tay.
Diệp Thần Phi thất vọng ồ một tiếng.
“Ta nói có phải các ngươi không biết trồng cây không, rõ ràng dinh dưỡng không tốt, nếu chất lượng tốt một chút, không chừng có thể hóa thành mười vạn hạt giống đấy”.
Diệp Thần Phi bất mãn càm ràm.
Còn Vũ Hồng nghe mà ngây ngốc, đôi mắt mọc sao.
Vị tiền bối này thật tài giỏi.
Đó là cây Vỡ Lòng đấy, hình thái cuối cùng của nó có thể thai nghén thế giới đó!
Ngài mở miệng thì là mười vạn tám vạn.
Nhưng hắn ta lại nghĩ, nếu những kẻ ăn trộm bản nguyên thế giới nhìn thấy bỗng nhiên có một vạn cây Vỡ Lòng xuất hiện ở chủ thế giới, vẻ mặt chắc chắn rất đặc sắc.
“Này, ngây ra đó cái gì hả?”
Trong lúc Vũ Hồng cho trí tưởng tượng bay xa, Diệp Thần Phi gọi hắn ta.
“Ồ ồ, tiền bối có gì dặn dò, Vũ Hồng nhất định làm hết sức!”, Vũ Hồng thu lại nụ cười ngây ngô khó hiểu, lớn tiếng nói.
“Chắc ngươi là đệ tử duy nhất của Thiên Cơ Cốc phải không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Vũ Hồng gật đầu nói: “Đúng thế, Thiên Cơ Cốc các đời chỉ truyền cho một người, sau khi làm thầy của tôi, thì tôi là Lão Thiên Cơ của đời này”.
Diệp Thần Phi gật đầu, mỗi một truyền thừa đều có cách thức của riêng mình, hắn không tiện đánh giá gì.
Hạt giống cây Vỡ Lòng sinh trưởng cần khoảng năm năm.
Khoảng thời gian này, hắn phải suy nghĩ xem mình phải làm gì.
Một lát sau, Diệp Thần Phi lên tiếng hỏi: “Hình như ngươi không tôn trọng hoàng đế Vĩnh Đông cho lắm”.
Lúc đó, khi Diệp Thần Phi đánh tan đại trận, hoàng đế Vĩnh Đông thoi thóp hơi thở.
Vị Cửu hoàng tử này lại lạnh lùng như người qua đường.
Vũ Hồng cười nói: “Người thống trị của nước Vĩnh Đông, bề ngoài thì là hoàng đế Vĩnh Đông, nhưng thực tế vẫn luôn là Thiên Cơ Cốc”.
“Cũng là vì ta trở thành truyền nhân của Thiên Cơ Cốc nên hắn mới được ngồi lên vị trí đó”.
“Những năm nay, hắn ở vị trí cao, tâm tư sớm đã có dao động, chúng ta vừa hay định thay thế hắn”.
Diệp Thần Phi hiểu ra, quan hệ trong gia tộc hoàng thất không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường.
Nhưng kết quả này cũng chính là điều hắn suy đoán.
“Vậy chắc chắn ngươi có cách có thể lấy được một vài công pháp cấp cao của pháp sư thiên mệnh, chiến sĩ thú linh chứ?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Khi ở cửa khẩu Bình Dương hắn đã thấy rất nhiều công pháp và thư tay liên quan đến phương pháp tu luyện hai loại này, phát hiện bộ phận nào đó trong đó thực sự có chỗ có thể áp dụng.
Năm năm, vừa hay có thể để hắn hoàn thiện phần sau của Nguyên Thủy Công.
“Hoàn toàn không vấn đề gì!”
Vũ Hồng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần ngài dặn dò, chỉ cần nước Vĩnh Đông có, thì ta sẽ dốc hết sức làm được cho ngài!”
Đây là lời dặn dò của lão Thiên Cơ trước đi khi.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Vậy thì mang đến toàn bộ công pháp cấp cao mà các ngươi có đến đi”.
“Ngoài ra”.
Diệp Thần Phi nhìn Cốc U Lan bên cạnh: “Mỗi ngày chuẩn bị thêm một số nguyên liệu khác nhau, cho cô bé luyện tay”.
“Yêu thú bát phẩm cửu phẩm đều được, ta không kén chọn”.
Vũ Hồng giật khóe mắt, nhưng vẫn cung kính nói: “Xin tuân theo lời dặn của tiền bối”.
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu nhảy ra: “Đại bá, có phải người lại muốn đọc sách không?”
“Vậy cháu phải làm thế nào?”
Diệp Thần Phi nhìn cô bé, suy nghĩ nói: “Cháu tiếp tục tu luyện cho tốt, khoảng năm năm sau, chúng ta chắc phải về thành Vân Tiêu rồi”.
“Đừng để đến lúc đó khiến các ca ca tỷ tỷ chê cười cháu”.
Diệp Hiểu Hiểu vỗ ngực: “Đại bá, người yên tâm đi, cháu nhất định sẽ dùng thực lực nói với bọn họ, đi theo người mới có tiền đồ nhất!”
Diệp Thần Phi cạn lời, nghĩ thầm cháu dẹp đi, đưa theo một mình cháu đã đủ rồi, thêm mấy đứa nữa, thì ta thành bảo mẫu thật mất.
“Tiền bối”.
Bỗng nhiên, Vũ Hồng cười nói: “Tiểu công chúa này của ngài, nếu muốn rèn luyện, thì ta biết có mấy chỗ rất tốt”.
Nước Vĩnh Đông không có gì khác, nhưng có vô cùng nhiều bí cảnh, rất thích hợp cho người trẻ rèn luyện”.
Diệp Thần Phi gật đầu, như vậy cũng tốt, tránh cho cô bé lại rảnh rỗi gây chuyện.
Sau đó, hắn lướt nhìn tu vi của Vũ Hồng.
Hơn hai mươi tuổi, hợp thể trung kỳ, đây là thiên tài còn thiên tài hơn đám người Thẩm Thiên Minh, Trương Đông.
Vừa hay Diệp Thần Phi chỉ vào Vũ Hồng, nói với Diệp Hiểu Hiểu: “Giao thêm cho cháu một nhiệm vụ, đợi khi ta xuất quan, ít nhất cháu phải giao đấu với hắn mà không thua”.
“Nếu không, ta sẽ không đưa cháu về thành Vân Tiêu, tránh làm ta mất mặt”.
Vũ Hồng liền ngẩn người, sao đột nhiên lại kéo mình vào.
Nhưng hắn cười thầm trong lòng, nha đầu trước mặt này mới chỉ là thực lực Trúc Cơ đỉnh phong thôi, trong năm năm, làm sao có thể ngang hàng với hắn ta?.
Đây chắc chắn là cách khích lệ của tiền bối.
“Tiểu công chủ, ngươi phải cố gắng đấy”, Vũ Hồng cười nói.
Diệp Hiểu Hiểu nhăn mũi: “Hừ, hắn ta?”
“Cứ đợi đi, ta nhất định sẽ thắng hắn ta!”
“Tốt, ngươi cố lên, ha ha ha!”, Vũ Hồng cười lớn, cảm thấy tiểu nha đầu này thực sự rất đáng yêu.
Diệp Thần Phi nhìn Vũ Hồng vui mừng.
Hy vọng năm năm sau, hắn còn có thể vui như vậy.
Sau đó, Diệp Thần Phi ở lại trong hoàng thành Vĩnh Đông.
Dưới sự dẫn dắt của Vũ Hồng và lão Thiên Cơ, đại trận hoàng thành được xây dựng lại, giống như trước nay chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng đối với người trong hoàng thành mà nói, ngày hôm nay đúng là ác mộng.
Đầu tiên là đại trận được xưng là mãi mãi bất diệt bị vỡ tan, hoàng đế Vĩnh Đông thân chinh, bị người khác đánh tan tành, ngay cả thuyền chiến Cửu Thiên cũng nổ tung.
Bọn họ cho rằng hôm nay là ngày tận thế!
Nhưng ai có thể ngờ, ngày hôm sau, đại trận lại được dựng lại, cựu hoàng đế Vĩnh Đông đi xuống thần đàn, đại hoàng tử đăng cơ, trở thành tân hoàng đế Vĩnh Đông.
Trật tự của hoàng thành nhanh chóng được trở lại bình thường, dường như thời gian đáng sợ của hôm qua không còn tồn tại.
Giống như đã mơ ác mộng đáng sợ.
Nhưng cùng với thời gian trôi, mọi người phát hiện, vẫn xảy ra vài thay đổi nho nhỏ.
Ví dụ, đột nhiên trong hoàng thành bắt đầu hết sức thu thập công pháp.
Ví dụ, cấm vệ quân thường xuyên ra ngoài, mỗi lần đều mang về rất nhiều yêu thú khác nhau.
Hơn nữa, có người ngẫu nhiên nhìn thấy một đàn gấu giống hệt như đại thiên thần, hoạt động trên bên cung điện.
Còn có bên trong hoàng thành xuất hiện một tiểu đội thần bí, bọn họ ra vào các vùng nguy hiểm khác nhau, vui vẻ không biết mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần đều sẽ có thu hoạch lớn.
Còn thủ lĩnh của tiểu đội thần bí hình như là một cô bé tóc tím đỏ.
Thời gian như thoi đưa.