ĐỘC TÔN THIÊN HẠ

148: Thiên Tiên Hội


Từ xưa đến nay, ở nước Vĩnh Đông, uy nghiêm của hoàng thành là thứ bất khả xâm phạm.

Bọn họ chẳng buồn giải thích điều gì.

Trên đường đến đây, ông ta đã quyết định từ chức quan chủ.

Sau một hồi trầm mặc, tân hoàng chậm rãi nói: “Thạch Hào Kiệt, ông thực sự quyết định vậy ư, bổn hoàng có thể cho ông một cơ hội cuối cùng”.

Vẻ mặt Thạch Hào Kiệt đầy mệt mỏi, khom người nói: “Ý ta đã quyết”.

“Vậy được”.

Tân hoàng ngập ngừng, nói: “Ba ngày sau, quan chủ Bình Dương mới sẽ đến đó nhận chức, ông có thể đi về cùng hắn”.

“Nếu đã có dự định của mình, ông có thể tự ra về, tự ông chọn”.

Thạch Hào Kiệt lại khom lưng: “Đa tạ Ngô Hoàng”.

Đợi đến sau khi Thạch Hào Kiệt rời đi, một thanh niên mặc áo dài xuất hiện phía sau tân hoàng.

Chính là Vũ Hồng.


“Huynh nhân từ hơn phụ hoàng”, Vũ Hồng nói.

Tân hoàng thở dài, day chân mày: “Bây giờ ta mới biết, ở trên vị trí này, có lúc nhân từ lại không tốt”.

“Cứ từ từ, huynh sẽ là một đế vương xuất sắc nhất Vĩnh Đông”, Vũ Hồng nói.

“Đế Vương?”
Tân Hoàng cười ha ha: “Một Đế vương bị người khác kiểm soát sao?”
Vũ Hồng trầm mặc.

“Đại huynh, có những chuyện, chúng ta không thể tự mình làm chủ”.

Tân hoàng không tỏ thái độ gì, cười một tiếng, quay đầu nói: “Dạo này đệ vẫn đang canh lăng ở chỗ đại thần Thiên Tuệ à?”
Vũ Hồng lắc đầu: “Từ lúc thầy đi, rất nhiều việc đều đổ lên đầu ta, chỉ canh giữ một năm thì không thể không ra”.

“Vậy dạo này đệ thế nào, sắc mặt xấu như vậy”, Tân hoàng nói.

Vũ Hồng thở dài, trong đầu hiện lên bóng hình yêu dị tóc màu tím đỏ.

“Thế giới này luôn có những chuyện kỳ lạ, khiến người ta tổn thương tinh thần, ban đêm ác mộng liên miên”.

“Không sao, tính thời gian, ác mộng cũng sắp kết thúc rồi”.

Thạch Hào Kiệt lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, mặc dù sớm đã liệu trước kết cục này, nhưng trong lòng ông ta vẫn khó mà bình lặng.

Sau khi về đến quán trọ, ông ta tự nhốt mình, say xưa ngày đêm.

Thạch Trọng thấy cha như vậy, cũng không có cách gì.

Nhưng con người mà, bất luận thế nào cũng phải sống tiếp.

Sau khi ở lại mấy ngày, Thạch Trọng rời khỏi quán trọ, định ra ngoài tìm mối làm ăn.

Suy nghĩ một lúc, hắn đến một quán rượu lớn, thông thường những nơi như này tin tức khá nhanh nhạy, có thể tìm được một đường đi tốt.

Sau khi vào, Thạch Trọng tìm một chỗ ngồi xuống, nghe những người đó nói chuyện trên trời dưới bể.

Có người nói mấy ngày trước khi hắn ra ngoài, gặp phải một con yêu thú lục phẩm, tốn rất nhiều sức lực mới chạy thoát được.

Có người nói khi mình tìm kiếm bí cảnh, bất ngờ rơi vào một cái động huyệt, kết quả trong đó đầy bảo vật, trong phút chốc liền phát tài.

Còn có người nói, hắn gặp phải một con hồ yêu tuyết sơn hóa thành hình người, dáng người duyên dáng, quyến rũ trời sinh, vậy là cảnh tượng này khiến tâm trạng nặng nề của Thạch Trọng dần giảm bớt.

Nhiệt huyết, mới là việc thanh niên hướng đến nhất.

Lúc này, cuộc trò chuyện của đám người đã thu hút sự chú ý của Thạch Trọng.

“Nghe nói bang Chiến Thần đang tuyển người”.

“Đúng thế, ta cũng định đi thử sức, đó là bang hội thám hiểm lớn nhất trong hoàng thành đấy!”
“Ngươi? Ha ha, hay là thôi đi, bang Chiến Thần người ta cần thiên tài thực sự, ngươi đến đó làm quét dọn cũng chẳng đến lượt ấy”.

Nghe thấy lời họ nói, Thạch Trọng lập tức động tâm tư.

Bang Chiến Thần, nghe tên thôi cũng rất bá đạo.

Hơn nữa hình như những người họ tuyển mộ đều là hào kiệt.

Thạch Trọng hắn tự nhận không phải là thiên tài đẳng cấp, nhưng chắc chắn cũng đứng đầu trong danh sách, ít nhất gia nhập bang Chiến Thần sẽ không vấn đề.

Chiến sĩ thú linh bậc bảy mới hai mươi tuổi, cũng không phải là thường thấy.

Nghĩ vậy, hắn đi về phía đám người, định hỏi thăm, phải gia nhập bang Chiến Thần bằng cách nào.

Nhưng đúng lúc này, một đám người siêu phàm khí thế mạnh mẽ đi đến.

Người nào cũng dồi dào tinh thần, hơn nữa trên cổ áo của mỗi người đều thêu một đóa thiên tiên tử yêu dị.

“Bang Chiến Thần? Ha ha, đã là mặt trời xuống núi rồi”.

Sự xuất hiện của bọn họ khiến quán rượu ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.

Thạch Trọng cũng dừng bước chân, nghi hoặc nhìn đám người.

Đóa Thiên Tiên Tử đó, cứ cảm thấy rất quen mắt.

Nghe thấy câu này, mấy người đang bàn bạc gia nhập bang Chiến Thần quay người lại, hừ lạnh lùng: “Lạc đà gày còn hơn ngựa béo”.

“Dù nói thế nào, danh tiếng của bang Chiến Thần cũng nổi tiếng mấy chục năm ở hoàng thành, không phải một Thiên Tiên Hội mới của các ngươi có thể sánh được!”
Rất hiển nhiên, hắn là người bảo vệ trung thành của Bang Chiến Thần.

“Vậy sao?”
Đối diện với sự khiêu khích, người của Thiên Tiên Hội lại đầy chế giễu nói: “Thế ngươi biết, tại sao bang Chiến Thần bắt đầu tuyển người không?”
“Ha ha, dạo này cũng có rất nhiều người gia nhập Thiên Tiên Hội, ngươi có cần đoán xem, bọn họ từ đâu đến không?”
Câu nói được nói ra, mọi người lập tức quay sang nhìn nhau, hai bang hội đứng đầu đã bắt đầu đối đầu nhau rồi ư?
Hơn nữa xem ra hình như bang Chiến Thần rơi vào thế yếu hơn.

“Hừ, thế thì đã làm sao?”.

149: Lang Chủ


Người bảo vệ Bang Chiến Thần không thay đổi sắc mặt, tiến lên một bước, nói: “Thiên Tiên Hội của ngươi dù mạnh thế nào, lão tử cũng sẽ không gia nhập một bang hội eo éo như đàn bà.

“Nghe nói, tiên chủ các ngươi là một tiểu nha đầu còn chưa mọc hết lông cơ?”

“Ngươi muốn chết hả!”

Người của Thiên Tiên Hội lập tức nổi giận bừng bừng.

Hai bên đối đầu, nhìn như sắp lao vào đánh nhau.

Bỗng nhiên, “bành” một tiếng, cánh cửa quán rượu bị người ta đạp mở từ bên ngoài.

Một bóng hình cao lớn sải bước lớn đi vào.

Lập tức một luồng ý lạnh thấu xương càn quét cả quán rượu!

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt người đi vào, con ngươi của Thạch Trọng co chặt lại.

“Lại là nàng ta!”

Một bóng hình thon cao đi vào quán rượu.

Nàng ta mặc áo ngắn, cái bụng phẳng lì lộ ra ngoài, dường như không cảm thấy lạnh chút nào.

Mấy đường vân màu đen lượn vòng trên cơ thể nàng ta, lan rộng cho đến cổ.

Một đôi mắt màu xanh băng lạnh chỉ quét nhìn một lượt, đã khiến nhiệt độ trong quán rượu bỗng giảm mạnh.

Dừng lại một lúc, nàng ta đi vào quầy quán rượu, vung tay ra, một đống cái đầu mang mùi máu tanh lập tức được bày đầy trên mặt bàn.

“Trời ơi, đó là Băng Kim Báo, một trong yêu vương phía Tây ư? Đó là yêu thú bát phẩm đấy!”

“Còn cái đầu đó, hình là cũng là yêu thú bát phẩm, Phệ Huyết Quỷ Ưng!”

“Cái đầu ở giữa, chẳng lẽ chính là thủ lĩnh của bí cảnh Hắc Sát, yêu thú cửu phẩm Đại Hoang Tuyết Lân!”

Mọi người đều kinh hãi kêu lên.



Đầu yêu thú của cô gái đó lấy ra, khí thế thực sự quá hào hùng!

Kể cả chúng đã chết, nhưng uy áp như vậy cũng khiến những người siêu phàm có mặt cũng phải thấy run run.

Chưởng quầy run lẩy bẩy cầm lệnh bài đá phát sáng.

Trên mặt lệnh bài khắc mấy chục cái tên, đều là Bang Hội nổi tiếng của hoàng thành Vĩnh Đông.

Phía trên nhất, bang Chiến Thần chiếm vị trí đầu tiên, còn cái tên Thiên Tiên Hội đứng ngay sát phía sau.

Chưởng quầy lấy ra một chiếc bút, viết toàn bộ tên của mấy đại yêu phía sau Thiên Tiên Hội.

Lập tức, tên của Thiên Tiên Hội phát ra hào quang rực rỡ, chầm chậm vượt lên trên bang Chiến Thần, đứng vị trí đầu tiên!

Sau đó, cô gái quay người, nhìn đám người của Thiên Tiên Hội vừa nãy, lạnh lùng nói: “Thực lực và sự tôn trọng là do đánh trận mà có, chứ không phải có được từ tranh cãi”.

“Có thời gian rảnh rỗi đấu khẩu, chi bằng ra ngoài giết mấy con yêu thú thì hơn”.

Nói xong, nàng ta trực tiếp đứng lên bỏ đi.

Đám người đó đều cúi đầu, cũng không tranh chấp nữa, cầm vũ khí rời đi theo cô gái.

Một hồi lâu sau, trong quán rượu mới ồn ào trở lại.

“Mạnh quá, xem ra trong thời gian rất dài, cũng không có ai có thể phá vỡ được thành tựu của Thiên Tiên Hội”.

Lúc này, một ông lão bên cạnh Thạch Trọng mới cảm thán nói.

Thạch Trọng vừa mới hoàn hồn lại từ chấn hãi, thấy ông lão nói vậy, vội vàng hỏi: “Ông lão, cô gái vừa nãy cũng là người của Thiên Tiên Hội ư?”

Ông lão ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thạch Trọng.

“Ngươi mới đến phải không?”

“Ngay cả người đứng đầu năm đại anh hùng Thiên Tiên Hội mà ngươi cũng không biết?”

Thạch Trọng vội ôm quyền, cung kính nói: “Xin ông lão giải đáp thắc mắc”.

Sau đó, ông lão đó kể lại từ đầu đến cuối chuyện của Thiên Tiên Hội cho Thạch Trọng.



Thì ra bang hội cường mạnh bất ngờ nổi lên này mới chỉ thành lập từ năm năm trước.

Nhưng Thiên Tiên Hội vừa mới thành lập đã thể hiện ra thực lực cực mạnh.

Bọn họ thám hiểm các loại bí cảnh, nhiều lần chém được yêu thú cường mạnh, thành quả nổi bật!

Rất nhanh đã nổi tiếng khắp hoàng thành, thu hút rất nhiều thanh niên trẻ siêu phàm gia nhập.

Nếu chỉ là vậy, mặc dù phát triển năm năm cũng không đạt được đến thành tựu như hiện tại.

Nhưng nửa năm trước, tiên chủ Thiên Tiên Hội bỗng nhiên khiêu chiếu với thiên kiêu Thần Phủ, và luôn luôn đàn áp, khiến tất cả thiên tài của Thần Phủ đều bị đánh một lượt.

Đó là Thần Phủ đại thiên đấy!

Những người ở đó đều được đích thân đại thiên thần đón về từ khắp các nơi ở Vĩnh Đông, thực lực và thiên phú của họ đương nhiên là xuất sắc trong số thiên tài.

Nhưng toàn bộ bọn họ lại ngã dưới chân tiên chủ.

Bắt đầu từ ngày đó, Thiên Tiên Hội vang danh khắp nơi, vô số cường giả, tranh nhau gia nhập.

Cuối cùng, tạo thành một bang hội hàng đầu có một tiên chủ và năm hùng chủ như hiện giờ.

Trong đó, Lang chủ là người đầu tiên đi theo bên cạnh tiên chủ, cánh tay thứ hai của Thiên Tiên Hội.

Chiến sĩ thú linh bậc tám đỉnh phong!

Ông lão nói xong, Thạch Trọng ngây ra như khúc gỗ.

Cô gái vừa nãy, rõ ràng là Sói Nữ từng cùng mình tham dự đại hội thần ban năm năm trước mà!

Bây giờ nàng ta đã trưởng thành đến mức này rồi?

Hắn còn tưởng rằng, thực lực trung kỳ bậc bảy của mình đã đủ tự hào trong cùng thế hệ rồi.

Còn nữa, hắn nhớ, Sói Nữ cùng đến với Diệp Hiểu Hiểu, Thạch Trọng nhớ lại năm năm trước, cô bé đánh bại mình trong trận chung kết đó, thủ đoạn mà cô bé sử dụng lúc đó chính là vô số Thiên Tiên Tử đại diện cho ác mộng!

Đã qua năm năm, bóng hình của họ lại đã đạt đến độ cao mà mình chỉ có thể ngước nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi