Lúc này tu vi tiến bộ nhanh hơn bình thường rất nhiều, đây cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Ngoại trừ chân nguyên, khi linh lực ở xung quanh rót vào, Lâm Nhất mơ hồ cảm giác được lực tinh thần đang dần dần khôi phục.
Sau khi vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết suốt mười đại chu thiên, tinh khí thần của hắn đã trở lại đỉnh phong.
Khi mở mắt ra, tinh thần của hắn sảng khoái hơn bao giờ hết, trong mắt có linh quang lấp loé như ánh sao.
“Thú vị, lẽ nào vẽ Linh văn có thể gia tăng lực tinh thần của mình?”
Đối với hắn, lực tinh thần lúc ẩn lúc hiện, không dễ dàng nhìn thấy như chân nguyên.
Chỉ có một cảm giác mơ hồ, nhưng quả thật hắn có thể nhận ra lực tinh thần mạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn qua, những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuyên qua khung cửa sổ.
“Hôm nay phải vẽ ít nhất hai nghìn loại Linh văn, cảm giác bị nữ nhân coi thường thật khó chịu”.
Lâm Nhất nhếch môi mỉm cười, nhớ lại vẻ mặt của Mặc Linh khi nhìn hắn, thiếu niên không phục lắm.
Hắn chủ yếu tập trung vào việc tu luyện kiếm đạo, nhưng tính tình của thiếu niên lại vô cùng kiêu ngạo.
Nếu như đánh bại đối phương, chủ động rời đi thì không sao cả, nhưng bị đối phương đuổi đi thì quá mất mặt.
Trong vài ngày tiếp theo, Lâm Nhất dần quen thuộc với cách dạy của Mặc Linh, những ngày tháng ở thư viện Thiên Phủ yên bình đến bất ngờ.
Chỉ mới ba ngày trôi qua, hắn đã từ không vẽ nổi hai nghìn loại Linh văn đến sáng hôm nay đã có thể ổn định vẽ ra ba nghìn loại Linh văn.
Trong lúc vô hình, Lâm Nhất có thể cảm nhận được lực tinh thần của mình đang dần tăng lên mỗi ngày.
Mỗi lần đột phá giới hạn đều khiến đầu hắn đau như búa bổ, rất nhiều lần muốn từ bỏ. Cách dạy không phải người này không chỉ mang đến sự mệt mỏi về thể xác mà còn cả tra tấn về tinh thần.
Cảm giác đau đầu ấy gần như khiến người ta muốn đâm vỡ đầu mình.
Đã nhiều lần Lâm Nhất muốn từ bỏ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khinh thường, dáng vẻ ta đã sớm biết ngươi vô dụng như vậy của Mặc Linh.
Lâm Nhất đều cắn răng, cố gắng kiên trì.
Phải nói rằng sự kiên trì này đã thu hoạch được rất nhiều thứ.
Ngoài ra, cách dạy của Mặc Linh đã hoàn toàn khiến hắn được mở mang tầm mắt trên con đường Linh văn.
Trước đây hắn chỉ biết Linh văn được dùng để khắc lên đan dược hoặc bố trí đại trận, không hề biết con đường Linh văn lại rộng lớn và uyên bác như thế.
Rèn binh, bày trận, luyện dược, cản địch, con rối... Nó gần như thâm nhập hết mọi ngóc ngách của thế giới võ đạo.
Lâm Nhất còn cảm giác được nếu có thể thăng cấp lên Huyền sư tam phẩm, có lẽ bí mật của bức hoạ Tường Vy sẽ được giải đáp một phần nào đó.
Cảm giác chờ mong này cũng coi như là một động lực khác để hắn tiếp tục kiên trì.