Khi số Linh văn nhị phẩm nắm giữ càng nhiều, Lâm Nhất cũng dần có cách hiểu của riêng mình về Linh văn.
Hắn cảm thấy cái gọi là Linh đồ có rất nhiều chỗ tương đồng với cảm ngộ võ kỹ, những thứ mà người xưa để lại trong Linh đồ cũng có ý cảnh của nó.
Chỉ khi nắm giữ những ý cảnh ấy mới coi như thật sự thấu hiểu, phát huy uy lực của Linh đồ đến mức cao nhất.
Thậm chí, nếu lĩnh ngộ ý cảnh đến một mức độ nhất định sẽ có thể tu luyện tới hoá cảnh tương tự võ kỹ, biến hoá Linh đồ để bản thân sử dụng, in dấu phong cách của riêng mình lên một cách chân chính.
Khi hắn chia sẻ ý kiến này với Mặc Linh, đối phương tỏ ra khá ngạc nhiên: “Vậy nên đây cũng là lý do tại sao ngày đó ngươi lại thêm một Linh văn thuộc tính phong vào Hoả Mạn Sơn Hà Đồ ư?”
“Chưa hẳn là vậy, ngày đó ta chỉ nhận ra Hoả Mạn Sơn Hà Đồ có thiếu sót nên muốn bù đắp thôi”, Lâm Nhất mỉm cười nhìn đối phương: “Hoá cảnh chân chính phải là đặt hết mọi hiểu biết của mình vào đó. Nếu như là ta, ta sẽ để ngọn hoả diễm ngút trời như con sông lớn này đổ vào kiếm thế, ngoại trừ sự mênh mông còn phải có sự sắc bén, thậm chí có thể dung nhập võ kỹ của mình vào tranh, để bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này cũng trở thành một thanh kiếm trong tay Lâm Nhất ta”.
Mặc Linh nghe vậy thì sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng ta nghe thấy một ý tưởng táo bạo như vậy.
Một lát sau, nàng ta mới lên tiếng: “Ngươi thật chấp nhất với kiếm đạo.
Lâm Nhất mỉm cười, chuyện này đương nhiên không cần phải nhiều lời.
Dù con đường Linh văn có mạnh đến đâu thì hắn vẫn luôn là một người kiếm khách.
Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi.
Mặc Linh dời mắt đi, thản nhiên nói: “Trên thực tế, sau khi Huyền sư đạt tới tam phẩm sẽ tiến vào cảnh giới thoát thai đổi cốt. Lúc này họ không còn quan tâm đ ến võ đạo, Huyền sư tứ phẩm thậm chí có thể so sánh với cao thủ cảnh giới Thiên Phách. Trên Huyền sư tứ phẩm còn có Huyền tôn, đây mới là cao thủ huỷ thiên diệt địa, tung hoành thiên hạ chân chính”.
Huyền sư tứ phẩm đã có thể so sánh với cao thủ Thiên Phách?
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn nhìn Mặc Linh với vẻ mong chờ, chờ đợi đối phương nói tiếp.
Nào ngờ Mặc Linh lại dừng lại, dường như đã nhìn ra Lâm Nhất chưa chắc có thể tiếp tục tiếp bước trên con đường Huyền sư.
Lần này hắn học tập Linh văn e rằng cũng có mục đích khác.
“Lâm Nhất, ngươi học Linh văn từ ta đã mười ngày rồi phải không?”
Mặc Linh đổi chủ đề, đôi mắt đẹp nhìn về phía Lâm Nhất, nhẹ nhàng hỏi.
“Phải, đã mười ngày”.
Lâm Nhất vừa dứt lời, cuồng phong đột nhiên gào thét, hắn nhẩm niệm, rất nhiều Linh văn nhị phẩm hiện lên quanh người hắn, tích tụ một khí thế vô tận.
“Ngươi đã nắm giữ gần tám trăm loại Linh văn nhị phẩm, hôm nay đã đến lúc dạy cho ngươi cách điều động Linh đồ để tấn công”.
Nhìn Linh văn hiển hiện quanh người đối phương, Mặc Linh thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi ư?”