ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Tế đàn thông thiên?

Lâm Nhất thầm nói trong lòng, cái tên này cũng khá hợp đấy chứ.

Chỉ riêng bậc thang của tế đàn thôi cũng đã hàng chục ngàn bậc, một đường đi thẳng lên cao, phóng tầm mắt lê n đỉnh thì tế đàn đúng là như chạm đến đường chân trời, cực kỳ hùng tráng.

“Minh thiếu chủ có biết diệu dụng của tế đàn thông thiên không?”

Lâm Nhất nhìn Minh Diệp nhẹ giọng hỏi, chắc hẳn đối phương sẽ biết nhiều hơn hắn.

Advertisement

Minh Diệp thu lại ánh mắt nóng rực, trầm ngâm đáp: “Quảng trường này có tên là quảng trường truyền đạo, là nơi truyền đạo của tông môn viễn cổ. Tế đàn thông thiên là bảo vật kỳ dị thông thiên triệt địa, có khả năng thần quỷ khó lường. Nhưng trong quảng trường truyền đạo này thì tác dụng của nó chỉ có một…”

“Truyền đạo!”

“Đúng vậy, chính là truyền đạo. Khi tế đàn thông thiên mở ra, sẽ có mười tám đài sen hạ xuống. Mỗi đài sen đều dẫn tới tế đàn, đưa người vào trong tế đàn thông thiên để cảm ngộ võ đạo”.

Minh Diệp nhẹ giọng nói tiếp: “Nghe nói tu luyện võ kỹ ở trong tế đàn có thể làm ít hưởng nhiều, rất nhiều điều đang bế tắc, đi vào đó liền thông suốt. Nhiều người đi vào đó xong liền dễ dàng tu luyện được võ kỹ tới cảnh giới Đại Thành, thậm chí còn có khả năng đạt tới Viên Mãn Đỉnh Phong!”

Advertisement

Công pháp võ kỹ có bốn cảnh giới, Sơ Thành, Tiểu Thành, Đại Thành và Viên Mãn Đỉnh Phong. Trong lòng Lâm Nhất biết rất rõ sự khác biệt trong đó, sự khác biệt giữa võ kỹ Đại Thành và Tiểu Thành gần như là gấp những mấy lần.

Thông thường phải mất ít nhất một năm để tu luyện đến cảnh giới Đại Thành.

Để đạt đến võ kỹ đỉnh cao thậm chí phải mất vài năm.

Còn viên mãn đỉnh phong thì hoàn toàn dựa vào ngộ tính, nếu khả năng lĩnh ngộ không cao thì không thể đạt tới cảnh giới viên mãn.

Tế đàn thông thiên cung cấp cảm ngộ võ đạo, tương đương với việc giúp cho võ giả tiết kiệm rất nhiều thời gian, thậm chí còn có thể khiến võ giả không đủ ngộ tính có thể có được sức mạnh của viên mãn đỉnh phong.

“Nhưng đây không phải điều thu hút nhất”.

“Ồ?”

“Sau khi kết thúc, tế đàn thông thiên sẽ dựa theo thành tích cảm ngộ võ đạo của mọi người mà truyền lại công pháp, cũng có nghĩa là sẽ có được một môn võ kỹ viễn cổ!”

Lâm Nhất nghe vậy thì kinh ngạc, chẳng trách quảng trường này lại tập trung nhiều võ giả thế.

Đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt hắn rơi vào vị trí của Lăng Tiêu Kiếm Các.

Ở đó có một người toát ra kiếm khí đáng sợ, khí tức nội liễm phía sau, hắn ta đang khoanh chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng ngay cả khi không mở mắt, hắn ta vẫn có thể khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.

Bên cạnh hắn ta còn có một nhóm người với thân hình cao ráo, dáng đứng thẳng tắp như kiếm. Ai cũng tuấn tú, lông mày như kiếm, khí tức mạnh mẽ.

Nhưng so với hắn ta thì mọi người lập tức lu mờ, không còn ánh sáng.

Khỏi phải người, người đó chính là Bạch Lê Hiên của Lăng Tiêu Kiếm Các, kẻ đã khiến rất nhiều người đến sau phải chịu khổ!

Mặc dù hắn ta đã đi xa nhưng kiếm ý để lại vẫn vô tình làm rất nhiều người bị thương.

Rất nhiều tranh ngộ đạo và bảo vật đều bị hắn ta dùng kiếm ý phá hỏng, khiến mọi người nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bất lực.

Nhìn quanh một lượt cũng chỉ có Tư Tuyết Y của Ma Nguyệt Sơn Trang có thể so sánh với hắn ta.

Tuy nhiên Tư Tuyết Y lại khiêm tốn hơn, không thể hiện thực lực nhiều.

Quan sát một lúc, Lâm Nhất còn thấy rất nhiều cao thủ có khí tức cuồng bạo, thậm chí còn có một số thế lực không thua kém Quang Minh Các đang ẩn mình.

Cuối cùng tầm mắt của Lâm Nhất rơi vào người của Vương gia.

Vương Ninh ngồi trong số đó, nghênh ngang kiêu ngạo, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng nhìn bốn phương.

Có vẻ như ngoài Tư Tuyết Y và Bạch Lê Hiên, hắn ta chẳng coi trọng võ giả nào khác nữa.

Lâm Nhất dời mắt, như có điều suy nghĩ: “Minh thiếu chủ, chúng ta tách nhau ra đi”.

Minh Diệp nghe vậy không khỏi lo lắng: “Lâm huynh đệ, ngươi nghĩ kỹ đi, đây là quảng trường truyền đạo đấy. Đừng thấy những điều ta nói lúc trước quá khiêm tốn, thực lực của Quang Minh Các vẫn dư sức để giành một đài sen cho ngươi”.

Quả thực, Quang Minh Các có cao thủ Bán Bộ Huyền Quan khống chế, chỉ cần không so với tứ tông tứ tộc thì thực lực của họ được coi là cường đại nhất.

Mà Minh Diệp cũng thật lòng muốn giúp Lâm Nhất giành một đài sen.

Ở nơi mai táng, không biết vì sao ma khí lại loãng hơn rất nhiều, khiến cho Lăng Tiêu Kiếm Các và Ma Nguyệt Sơn Trang có thể hống hách lộng hành, chiếm phần lớn lợi ích.

Nếu không có Lâm Nhất giúp đỡ, có thể nói là Quang Minh Các chẳng chiếm được chút gì.

Thực ra Lâm Nhất biết tại sao ma khí lại loãng đi nhiều như vậy.

Chắc hẳn có liên quan đến Tử Diên Kiếm Thánh và mười cái xác quỷ dị bị tàn hồn gi3t chết kia, nhưng đây là bí mật của hắn, không cần nói cho người khác biết.

“Nhưng nếu ngươi giúp ta giành thì sẽ bị Vương gia nhắm tới!”

Lâm Nhất mỉm cười, trầm giọng bảo: “Ta nhận lòng tốt của ngươi, huống hồ với thực lực của ta có thể cũng tự giành được. Cáo từ”.

Lâm Nhất không cho đối phương cơ hội từ chối, dứt khoát đi luôn.

Một lúc sau, ông lão áo xám mới nói: “Lâm huynh đệ đúng là một người tốt”.

Minh Diệp cười khổ: “Ta còn định để hắn nợ ta một chút ân huệ, không ngờ ngược lại, Quang Minh Các lại nợ hắn”.

Quảng trường truyền đạo rất rộng lớn, hầu hết các thế lực đều tập trung xung quanh tế đàn thông thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi