ĐỘC TÔN TRUYỀN KỲ - THANH VÂN MÔN

Lâm Nhất đi một mình, lưng đeo hộp đựng kiếm, chầm chậm đi về phía tế đàn thông thiên.

Càng đến gần càng cảm nhận được sự uy nghiêm của tế đàn.

Nghĩ lại hồi đó, khi tông môn vẫn chưa bị tiêu diệt, quảng trường truyền đạo này không biết sẽ tập trung bao nhiêu người.

“Lâm Nhất tới rồi!”

Khi hắn dần đến gần mọi người đã phát hiện, lập tức có người nhận ra hắn.

“Không ngờ hắn còn dám tới, ta nghe nói hắn có bảo khí! Không biết có phải không…”

“Tên này đúng là không biết điều, đồ của Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông mà cũng dám cướp, đúng là gan to bằng trời”.

Advertisement

“Bây giờ hắn là một con cừu béo đấy”.

Khi Thanh Dương Giới còn chưa mở, tên của Lâm Nhất đã khiến mọi người biết phong thái của hắn.

Giờ đây chuyện hắn cướp đồ của hai tông môn lớn đã lan truyền khắp nơi, người trong Thanh Dương Giới không ai không biết.

Rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt mang sát khí, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

“Đáng hận!”

Gần tế đàn thông thiên, người của Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn cũng đã tới.

Advertisement

Nghe thấy lời xì xào tứ phía, đệ tử của hai tông môn đều mang vẻ mặt khó coi.

Huyết Đồ lạnh giọng bảo: “Không cần bận tâ m đến hắn, sau khi ra ngoài ta sẽ cho hắn biết kết cục của việc đắc tội Huyết Vân Môn!”

Trong mắt Mai Tử Hoạ của Kim Diệm Tông cũng loé lên tia sáng lạnh lùng sắc bén.

Nhưng cả hai người đều đã biết thực lực của Lâm Nhất nên không dám manh động, chỉ coi như Lâm Nhất chưa xuất hiện.

“Cháu trai, đây chính là Lâm Nhất cháu nói à?”

Gần tế đàn thông thiên, ở vị trí của Vương gia, một ông lão nhẹ giọng hỏi Vương Ninh.

“He he, Đỗ thúc, cứ để hắn đi thêm lát nữa, có lẽ hắn vẫn nghĩ ta chưa phát hiện ra hắn”.

Ánh mắt Vương Ninh dữ tợn, khoé miệng cong lên thành nụ cười vô cùng nham hiểm.

Thực ra Vương Ninh đã chú ý đến Lâm Nhất ngay từ khi ở bên ngoài Thanh Dương Giới.

Chỉ là bây giờ đã khác, hắn ta đã về lại Vương gia, địa vị cao quý, nhãn giới và thực lực đã khác xưa.

Một vài ân oán khi ở Thanh Vân Tông cũng đã bớt đi rất nhiều, sát khí với Lâm Nhất cũng không còn quá nhiều nữa.

Đối với hắn ta, giẫm chết một con kiến đã chẳng có gì vui nữa.

Nhưng khi phát hiện thực lực của Lâm Nhất, năng lực có thể sánh ngang với Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ mới thật sự khơi dậy niềm hứng thú trong hắn ta.

“Đỗ thúc, chờ hắn nhảy lên điểm cao nhất rồi thúc hãy ra tay, một chưởng đánh hắn bay xuống, ta muốn cho hắn nếm mùi sỉ nhục, đến lúc đó không cần ta ra tay cũng có một đám người thay ta dạy dỗ hắn!”

Vương Ninh hờ hững, di chuyển ánh mắt.

Lâm Nhất không biết Vương Ninh đã phát hiện ra mình, nhưng dù biết thì hắn cũng chẳng mấy để tâm.

Bây giờ hắn đã có lệnh bài Ô Quang trong tay, muốn giết đối phương ở trong Thanh Dương Giới cũng không khó.

Muốn tự bảo vệ bản thân thì lại càng dễ!

Thời gian chầm chậm trôi qua, trên quảng trường truyền đạo càng lúc càng tập trung nhiều võ giả Tiên Thiên.

Đột nhiên tế đàn sừng sững giữa trời cháy lên một ngọn lửa hừng hực.

Ngọn lửa chói lọi trong Tiên Thiên không ngừng lan khắp bầu trời, giống như muốn thiêu đốt cả bầu trời.

Ùng!

Ngọn lửa đã lan ra khắp trời, chiếu ánh sáng vàng lên toàn bộ quảng trường truyền đạo.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào khiến mọi người thoải mái, như thể cả linh hồn và thể xác đều thăng hoa dưới ngọn lửa thiêng.

Dị tượng này khiến bầu không khí của toàn bộ quảng trường truyền đạo đều nóng lên.

Vô số ánh mắt tham lam xen lẫn rực lửa nhìn chằm chằm tế đàn giữa bầu trời.

Bùm!

Dưới ánh mắt của mọi người, trên bầu trời đột nhiên có mười tám cột sáng rơi xuống.

Trong mỗi cột sáng đều có một đài sen đơn sơ, ẩn chứa đạo vận huyền diệu.

Đài sen cực kỳ đơn sơ nhưng lại ẩn chứa sức mạnh hùng vĩ của đất trời, khi rơi xuống khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.

Rầm rầm rầm!

Khi mười tám đài sen đồng thời đáp đất, cả quảng trường truyền đạo đều rung chuyển dữ dội.

Ánh mắt Lâm Nhất nóng rực, hắn cũng nhìn chằm chằm đài sen như mọi người.

Đài sen có thể dẫn tới tế đàn, có được cảm ngộ võ đạo mà tiền bối của tông môn viễn cổ để lại, cơ hội này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Quan trọng hơn là tế đàn còn dựa theo thành tích cảm ngộ cao thấp mà ban cho võ kỹ viễn cổ.

Lâm Nhất có bí thuật Đạn Chỉ Thần Kiếm, nhưng hắn vẫn rất mong chờ công pháp truyền thừa của tông môn.

Nếu có thêm một bộ quyền pháp huyền cấp, với hắn mà nói, chuyến đi đến Thanh Dương Giới lần này đã coi như hoàn mỹ!

Suy nghĩ của mọi người cũng không khác nhau là bao, ai cũng nhìn đài sen đơn sơ đáp đất nhưng không ai dám liều lĩnh bước lên.

Các cao thủ Tiên Thiên ở đây, ít cũng phải hơn chục ngàn người.

Mà chỉ có mười tám đài sen, tăng nhiều cháo ít, không đủ để chia!

Nếu thực lực không mạnh, kẻ nào dám bước tới chắc chắn sẽ bị bao vây tấn công khốc liệt.

Vút!

Khi mọi người còn đang chần chừ thì một bóng người đã bay vụt lên, vững vàng đáp xuống đài sen.

Khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, cả quảng trường không ai dám hé răng nửa lời.

Đó là Bạch Lê Hiên của Lăng Tiêu Kiếm Các!

Chỉ mới mười bảy mười tám tuổi đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu, chỉ cần hắn ta muốn thì có thể đột phá Huyền Quan bất cứ lúc nào.

Điều đáng sợ hơn là hắn ta còn nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh.

Yêu nghiệt kiểu này đừng nói phía sau hắn ta còn có Lăng Tiêu Kiếm Các, cho dù chỉ một mình hắn ta đến thì một người một kiếm cũng đủ để vững vàng chiếm được một đài sen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi