ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

Edit: V.O

Người đầu tiên khiếp sợ là mọi người ở đỉnh Vô Danh. 

Viêm Hạo Thiên vừa mới tỉnh lại vẫn còn đang đang mông lung đã bị tin tức này làm cho chấn động thất điên bát đảo, ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ: "Ngươi trở thành thủ tịch đệ tử? Ngươi muốn làm người thừa kế Cung chủ?"

Dáng vẻ Bạch Vũ dĩ nhiên, nói: "Nếu ta thành người thừa kế Cung chủ, Viêm Võ Đế Quốc sẽ vô cùng đồng ý cho Phụ vương ngươi lấy sư phụ ta làm Vương Hậu chứ?"

"Đó là đương nhiên" Đối với việc Bạch Vũ gia nhập cạnh tranh trong Đại hội săn bắn, Viêm Hạo Thiên cũng không cảm thấy có điều gì không tốt, hắn chỉ có chút giật mình mà thôi.

Nhưng ngược lại, Nhạc Kỳ Nhân lại có vẻ mặt vui sướng: "Vũ tỷ tỷ, tỷ cũng là thủ tịch đệ tử, nhất định muội sẽ khiến cho đỉnh Liệt Dương toàn lực giúp đỡ tỷ."

"Tốt." Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai Nhạc Kỳ Nhân, nhìn về phía Tả Vũ: "Đi gọi các đệ tử đỉnh Vô Danh đến tập hợp, người ra sức vì ta thì giữ lại, người giúp đỡ quốc gia của mình thì có thể trở về trước, ta không miễn cưỡng....."

"Tốt, dù sao ta và ca ca ta đều đứng ở bên này của ngươi." Tả Vũ cười tủm tỉm rời đi.

Kết quả, đệ tử đỉnh Vô Danh không có một ai, không có một người nào rời đi.

Không phải mấy thủ tịch đệ tử kia ỷ thế thân phận tôn quý, không để bọn họ vào mắt sao? Đánh người của bọn họ còn buộc bọn họ phải khuất phục, công khai lấy đồ. Hiện tại Bạch Vũ muốn dẫn bọn họ quang minh chính đại đánh lại, tại sao bọn họ có thể rời đi?

Các đỉnh còn lại bên ngoài đỉnh Vô Danh không biết đã đập nát bao nhiêu thứ.

"Giỏi cho một Bạch Vũ, cũng dám đùa giỡn với ta như vậy! Nói không nhúng tay vào giúp bất kỳ ai, nhưng lại tự mình đến tranh, tiện nhân! Nàng ta có tư cách gì đến tranh? Ai sẽ giúp đỡ nàng ta?" Tòng Nguyệt Cầm chửi ầm lên, đập nát một bình hoa.

"Tòng sư tỷ, đỉnh Liệt Dương đã tuyên bố giúp đỡ Bạch Vũ, người ở đỉnh Vô Danh một người cũng không đi, thế lực giúp đỡ nàng ta cũng không yếu hơn so với chúng ta." Một thiếu niên thanh tú yếu ớt nhắc nhở.

Từ lúc Tả Viêm rời đi, Không Đồng Dục bị mất mạng, tính tình của Tòng sư tỷ càng ngày càng nóng nảy, đi theo bên cạnh nàng ta luôn luôn có một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ gặp nạn.

"Vậy thì thế nào? Nàng ta có được năng lực đó sao? Có sao?" Tòng Nguyệt Cầm nổi trận lôi đình mắng.

Thiếu niên co rụt cổ lại, từ lúc Bạch Vũ tiến vào Vô Trần Cung, bất cứ chuyện gì làm ra cũng là kinh thiên động địa, người ta thật sự có cái thực lực kia! Nhưng hắn không dám nói lời này ra.

"Thủy Vân Thanh và Túc Khải Lâm bên kia phản ứng ra sao?" Tòng Nguyệt Cầm lạnh lùng hỏi.

"Thủy Vân Thanh và Túc Khải Lâm vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Đỉnh chủ đỉnh Bạo Tuyết và đỉnh Huyết Vũ lại tính đi tìm đỉnh Vô Danh gây phiền phức lần nữa, bị Thương trưởng lão mắng một chút, không dám động. Trái lại, Tả Khưu Lan một mình đến đỉnh Vô Danh một chuyến, nói là đi chúc mừng Bạch Vũ......"

"Chúc mừng cái rắm! Có thêm một đối thủ cạnh tranh thì có cái gì hay mà chúc mừng? Tả Khưu Lan bị Bạch Vũ làm mê muội đầu óc sao? Đáng chết! Con tiện nhân Bạch Vũ đáng chết kia! Nàng ta dám tham gia Đại hội săn bắn, ta sẽ khiến cho nàng ta chết ở trên Đại hội!" Nàng ta quấn quýt Tả Khưu Lan suốt năm năm, không hiểu sao hắn lại đi thích Bạch Vũ, nàng ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Vũ!

Nàng ta hất sạch hết những thứ có trên bàn, ‘rầm’ một tiếng, một bộ trà cụ Thanh Hoa tinh xảo bể nát.

Thiếu niên sợ hãi nuốt nước miếng một chút: "Đại hội săn bắn không thể giết người......"

"Ngươi nói thêm câu nữa!" Tòng Nguyệt Cầm nhìn qua trừng mắt một cái, ánh mắt như giết người khiến vị tiểu sư đệ đáng thương đứng ngây ngốc ngay tại chỗ. Cũng may lúc đó Bách Lý trưởng lão xuất hiện kịp thời, để cho hắn đi xuống.

Tòng Nguyệt Cầm thấy Bách Lý trưởng lão, một bụng tức giận giống như quả bóng cao su xì hơi: "Sư phụ, đồ nhi lại xúc động."

"Không, ngươi đúng." Thái độ của Bách Lý trưởng lão khác thường, không khiển trách nàng ta: "Bạch Vũ hại chết chất nữ của ta, làm cho ta mất hết thể diện, nàng ta quả thật đáng chết!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi