ĐỘC Y THẦN NỮ: PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ

“Bạch Vũ, chúng ta cứ trốn ở nơi này suốt sao?” Tả Vũ có chút nhức răng nhìn Bạch Vũ, nếu phải cứ một mực ở lại đây giả trang thành cây cỏ, còn không bằng ra ngoài liều mạng với bọn họ.

“Chỉ có thể tìm nơi trốn tránh trước, Bách Lý Uy dùng khế ước không gian phong tỏa khu vực này, chúng ta không ra được.” Bạch Vũ âm thầm chậc lưỡi.

Không gian khế ước! Khế ước có quyền kiểm soát cả một phiến không gian, những thứ chi phí cần dùng không thể tìm được trên Vân Vũ Thần Châu. Nếu không thể tìm được vật đến từ Thượng vực giống như Đá Niết Bàn, Bách Lý Uy cũng chỉ có thể dùng tính mạng của mình làm lực lượng khế ước, đây là Bách Lý Uy hận nàng đến mức dùng cả tính mạng!

Nhạc Kỳ Nhân cúi đầu: “Chẳng phải chúng ta ở đây rất dễ bị tìm thấy?”

“Cũng không dễ dàng như vậy, không gian khế ước không gian khống chế không thể quá nhỏ, ít nhất cũng là phạm vi trăm dặm chung quanh, hơn nữa, theo ta được biết, khế ước không gian có thể phá giải được.” Đôi mắt Bạch Vũ nâng lên, giương môi nở nụ cười thâm ý.

“Đúng, Phụ vương muội có nói với muội, khế ước không gian cần một vài trấn thạch ở trong khu vực khế ước vẽ ra khế ước trận, nếu như có thể hủy đi trấn thạch, khế ước không gian sẽ lập tức mất đi hiệu lực.” Nhạc Kỳ Nhân nháy mắt nói.

“Chúng ta còn chờ cái gì? Nhanh đi tìm trấn thạch. Dù sao đám người kia cũng không phải đệ tử Vô Trần Cung, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng.” Tả Vũ xoa xoa nắm tay, cười lạnh nói.

Bạch Vũ lạnh nhạt gật đầu, con ngươi đẹp đẽ càng phát ra sắc bén.

Thực lực của đám người kia quả thật không tệ, nhưng ngoại trừ Bách Lý Uy và một thống lĩnh Triệu Hoán Sư cao giai cần phải chú ý, những người khác bao gồm cả Tòng Nguyệt Cầm nàng cũng không để vào mắt, bọn họ có nhiều người, trước cứ giải quyết một ít đi.

Bọn họ ném đi dây mây trên người, lặng lẽ chạy về khu vực ít người bên cạnh.

“Tìm được rồi, bọn họ ở đây!” Bốn người vừa mới lướt qua đầm lầy, hai Cấm Vệ Quân người Bắc La đã phát hiện ra bọn họ, hô to lên.

Bốn người Bạch Vũ không đợi bọn họ gọi ra Triệu Hoán Thú, thuần thục tiêu diệt bọn họ, đợi đến lúc Bách Lý Uy nghe được âm thanh, dẫn người đến tìm, bọn Bạch Vũ đã sớm không biết chạy đi nơi đâu.

“Đáng chết, các ngươi đã không mau chóng báo cáo phải không? Nếu lại phát hiện tung tích, trước tiên phải truyền âm ngàn dặm cho ta.” Bách Lý Uy nổi giận nói.

“Vâng. Tướng quân, phía Đông lại có người phát hiện ra tung tích của bọn họ!”

“Ở nơi nào?” Bách Lý Uy lập tức động thân, một bên hỏi, một bên cũng đã phi thân chạy tới phía Đông. Đến nơi thủ hạ bẩm báo, liền nhìn thấy Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ mạnh ở trước mắt hắn, sóng khí ngập trời làm cho nhóm Cấm Vệ Quân không thể không cuống quít lui về phía sau.

Khuôn mặt Bách Lý Uy âm nghiêm, xua đi khói đen dày đặc chung quanh, ba người phát hiện ra tung tích của Bạch Vũ đã ngã xuống đất không dậy nổi, ngay cả bóng dáng của đám người Bạch Vũ cũng không nhìn thấy.

Bách Lý Uy nổi trận lôi đình, trên trán nổi lên gân xanh: “Tìm cho ta, chắc chắn bọn chúng vẫn chưa đi xa!”

Nhưng mà bọn họ còn chưa tìm được, trong khe suốt cách hơn mười dặm ở phía ngoài lại dấy lên một trận đại hỏa, lại tổn thất hai Cấm Vệ Quân. Bách Lý Uy liên tiếp bám theo, kết quả mỗi lần đều đã tới muộn, chưa bắt được Bạch Vũ, Cấm Vệ Quân của mình lại càng ngày càng ít.

Liên tiếp bảy, tám ngày, Cấm Vệ Quân Bách Lý Uy dẫn đến lại thiếu mất một nửa!

Tòng Nguyệt Cầm thở hổn hển tức giận mắng: “Các ngươi là kẻ ngu xuẩn sao? Ngay cả một sợi tóc gáy của Bạch Vũ cũng không đả thương được, lại chết nhiều người như vậy, cứ như vậy mà dám có can đảm nói mình là đội quân tinh nhuệ, khó trách Bắc La bị người tiêu diệt.”

Trên khuôn mặt âm trầm của Bách Lý Uy bao phủ một tầng sương lạnh, hắn tràn đầy tự tin chạy đến đây báo thù, thậm chí còn phong tỏa không gian, kết quả Bạch Vũ lại trốn Đông trốn Tây, hắn tức giận rống to: “Câm miệng! Bản Tướng quân còn không tới phiên ngươi chõ mồm vào! Ngươi có bản lĩnh, vì sao còn muốn dựa vào bọn ta? Tại sao không đường đường chính chính xử lý Bạch Vũ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi